“Sao vẫn chưa tới nhỉ?” Nguyễn Mẫn cầm một cái xẻng lật từ phòng bếp ra ngoài, thấy Lý Thành Thụy đang ung dung đọc báo trên sofa, bực mình đạp vào chân ông một cái, “Thông gia người ta sắp tới rồi, ông còn không mau ra ban công xem thử! Không thì xuống lầu đợi!”
Lý Thành Thụy ngẩng đầu, liếc xéo Nguyễn Mẫn một cái, “Thông gia cái gì chứ, không phải là vợ chồng lão Cố sao, cũng không phải không biết.”
“Trước kia là lão Cố, nhưng bây giờ là thông gia! Thân phận địa vị khác nhau rõ ràng, ông có hiểu không? Lần đầu lão Cố đến nhà chúng ta với thân phận thông gia, ông có thể thu lại cái tính cách thối này được không? Con gái ông gả đến nhà người ta, nhìn ông không nóng không lạnh như vậy, người ta còn tưởng ông không hài lòng con trai bọn họ đấy!”
Nguyễn Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà nhìn Lý Thành Thụy vẫn không thèm để ý mà bực mình. Nếu không phải trên tay còn đang cầm đồ, chắc chắn hai tay bà đã chống nạnh mà rống lên.
“Đúng là tôi không hài lòng.” Lý Thành Thụy khẽ than thở một câu, “Bà niềm nở như vậy làm gì? Bọn họ không muốn cưới càng tốt, Nguyễn Nguyễn còn nhỏ, không cần sốt ruột.”
“Nhỏ cái gì? Hai tám tuổi đầu mà còn nhỏ à? Sắp thành gái ế rồi! Bạn học của nó ở trong tiểu khu này có ai mà chưa kết hôn sinh con?” Nguyễn Mẫn tức giận đến mức muốn dùng cái xẻng gõ vào đầu bạn già nhà mình.
“Trong mắt tôi, Nguyễn Nguyễn vĩnh viễn là trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-am/1110384/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.