lân lân mặc sắc côi như ngọc, tinh mang trong trẻo nhưng lạnh lùng chuế Thiên
Phương
Lớp lớp vảy đen như khôi ngọc, tinh mang trong trẻo lạnh lùng điểm Thiên Phương
Thiên Xu không khỏi sửng sốt, hắn nói là làm, mới vừa chỉ nói cho có lệ. Chỉ là nghìn vạn năm qua, hắn hành sự ngay thẳng, trảm yêu trừ ma, bảo vệ giữ nghiêm thiên đạo, đúng là chưa từng có mắc nợ ai?
Cho dù hắn không cam lòng, có ai dám hướng người đứng đầu thất nguyên, sát tinh Tham Lang đòi lại cái gì?
Chỉ là lúc này hắn một phen tiêu hao tâm lực giúp Ứng Long trùng tu lại tâm mạch, tự nhiên không có khả năng phân tâm ngẫm nghĩ chuyện khác. Vì vậy chăm chú trả lời: “Hãy để bản quân ngẫm lại, sau sẽ có câu trả lời.”
Đáng tiếc chủ nợ không tha: “Không thể thế được, tinh quân nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?”
“…”
Vị này không chút để ý chuyện sống chết của bản thân tự giác êm tai nói tiếp: “Tài phú khắp thế gian không lọt được vào mắt bản tọa, tinh quân nghìn vạn lần không nên đưa vàng bạc châu bảo cho ta, những thứ vô dụng này đầy không chỗ chất trong phòng chứa trong hành cung bản tọa. Nếu là tiên đan linh dược, cũng không cần thiết, bản tọa thọ như trời, pháp lực vô biên, ăn vào bất quá cũng như chén nước lã, chỉ tổ lãng phí.”
Tài phú như đất, tiên dược như bã, cuồng vọng như vậy, khắp tam giới chỉ sợ cũng chỉ có vị Long đế phương Nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-thien-dan/2086803/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.