Ngự Hạo Hiên vừa rời đi, trong Ngưng Tuyết cung lại khôi phục sự yên tĩnh, ngoài điện hoa mai phiêu linh vẫn rất yêu kiều.
Tiêu Đồng hai tay vày vò chiếc khăn nhìn Minh Nguyệt vài lần nhưng lại không biết nói như thế nào. Nàng biết tiểu thư đã có chủ ý nhưng lại nghi hoặc vô cùng.
Minh Nguyệt thong thả bước đến bên cửa sổ, bàn tay nõn nà vịn lên lan can nhìn bầu trời đầy tuyết cùng hoa mai bay lượn, trong lòng vừa lạnh vừa đau, rối rắm hỗn độn. Đạo lí thắng lắm vua thua làm giặc nàng không phải không biết nhưng trong lòng không thể tiêu tan sự tiếc nuối và mong chờ kia.
- Tiêu Đồng, ngươi có biết vì sao ta phải uống bát thuốc kia? Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, đôi mày nhướng lên, bàn tay vịn chặt lên lan can.
Tiêu Đồng vội vã lắc đầu, tiến lên nói:
- Tiêu Đồng không hiểu nhưng biết tiểu thư làm như vậy tất có dụng ý. Nhưng là nếu tiểu thư thật sự có thể mang thai thì địa vị Mộ gia không phải sẽ được củng cố sao?
- Nếu là như vậy thì thật đơn giản.
Minh Nguyệt khẽ thở dài, sửa lại làn váy, tay áo phe phẩy đùa nghịch đóa hoa mai bay vào trong phòng, mâu quang khẽ động như nhớ tới điều gì đó. Nàng không tiếp tục nói mà chỉ hỏi:
- Tiêu Đồng nghe nói về chuyện của Quách Thánh Thông không?
- Tiểu thư, người lại làm sao vây? Tự nhiên lại bàn đến một vị phế hậu?
Nhẹ nhàng lắc đầu nhưng không trả lời Tiêu Đồng, gỡ chiếc phượng bội (ngọc bội hình phượng),nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/185424/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.