Trong hậu hoa viên, sắc tường vi đỏ rực bay múa khắp hậu hoa viên. Nàng kéo váy bước từng bước lên Vọng Nguyệt đài. Nàng dùng cách hắn từng dạy nàng, nhìn xuống toàn bộ hoàng thành. Khi nhìn đến tòa thành có độ cao gần bằng Vọng Nguyệt đài, bàn tay trắng nõn gắt gao nắm chặt phượng bội bên hông, khi đáy mắt hiện lên tia quyết tuyệt thì nhắm mắt lại.
Nếu không gặp hắn, nàng có lẽ sẽ chỉ là một nữ tử bình thường, sống cuộc sống bình dân, lấy thanh mai trúc mã của mình, thêu thùa may vá mà sống, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, là một thê tử, một mẫu thân bình thường. Nhưng khi quốc gia mình lâm nguy, khi thanh mai trúc mã của mình vì báo quốc mà sung quân, nàng bị bắt vào làm bếp núc cho quân đội, mọi thứ đều chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Nàng là một nữ tử tâm tư kín đáo, không hiểu tình cảm bình thường nhưng nàng lại nhìn thấu nhân tính xấu xa, do đó mà luôn bình tĩnh, tự nhiên. Nhưng nàng lại quên mất ở những nơi xấu xa cũng có cái gọi là chân tình. Mà chân tình đó so với sự xấu xa lại càng đáng sợ, một khi vướng vào thì mọi thứ đều bị thiêu cháy
Ở trong quân đội Xích Luyện, nàng cũng giống những nữ tử bị hắn bắt đến, chuẩn bị cơm ba bữa cho quân đội. Xích Luyện quân không đâu địch nổi nhưng vương của các nàng là người cực kỳ kiêu ngạo. Nhưng cho dù thế, hắn như một chiến thần cũng là người cao cao tại thượng đầu tiên nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494214/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.