Tấm nệm bị chém đứt cô đơn rơi xuống sàn băng. Hắn kinh ngạc đứng trước cửa sổ gió lạnh thổi đầy, cảm giác thế giới của mình sụp đổ chỉ trong nháy mắt…
Hắn như nổi điên mà đẩy Như Nguyệt ra, không để ý đến tiếng thét hoảng sợ của mọi người và tiếng khóc của Như Nguyệt. Hắn đuổi theo thân ảnh của nàng nháy mắt đã biến mất qua cửa sổ, sau đó ra đến hoa viên đã tìm không thấy bóng dáng tố khiết của nàng, thậm chí mùi hương lành lạnh cũng dần tiêu tan trong không khí. Tim như không còn là của chính mình, rõ ràng nghe tiếng cõi lòng tan nát mà lại chết lặng không còn biết đến đớn đau…
Hắn chật vật tìm quanh hậu hoa viên, đau đớn gào thét tên nàng nhưng trả lời hắn chỉ là tiếng gió gào thét tứ phía và những đóa hoa tường vi đỏ rực bay múa đầy trời…
Ngực hắn hơi nhói ngẩng đầu nhìn trời cao. Hắn nhớ rõ, ngày nàng tiến cung, những đóa hoa cũng bay múa như hôm nay vậy, tung bay khắp trời hoàng cung như chứng minh, tế lễ điều gì đó. Hắn nhìn những đóa hoa đỏ như máu này, lòng càng hỗn loạn, nàng sẽ đi đâu…
Nàng thích nhất hoa mai, nàng để ý nhất là Như Nguyệt, nàng còn thích cái gì… Hắn đứng trong hậu hoa viên, hỗn loạn nghĩ về nàng. Như Nguyệt ở trong đại diện… hoa mai… hoa mai. Tim hắn hơi nhói lại, vội vàng chạy như điên về phía rừng mai. Hơi thở của nàng hắn vô cùng quen thuộc. Vừa bước vào rừng mai đã tàn rụi hắn đã ngửi thấy chút hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494206/quyen-4-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.