Lá gan của nàng quả thực rất lớn, hơn nữa còn đến mức dám làm trái ý hắn. Có lẽ là vì hắn bình thường quá sủng ái nàng nên nàng không biết thế nào là hoàng uy, dám một mình rời yến hội…
Hắn đứng trước đại điện nhìn bóng dáng nàng không hề cố kỵ rời đi, ánh mắt và trái tim đều dần trở nên lạnh lùng. Đã mấy ngày hắn không thấy nàng, hôm nay vất vả lắm mới có một cơ hội gặp mặt thì nàng không chỉ thờ ơ mà còn dám tìm cớ không tham gia ngọ yến. Có lẽ nàng không biết nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, rõ ràng hôm nay ngọ yến nếu không vì quá nhớ nàng thì hắn đã chẳng gọi thêm đám người Hoàng hậu đến bồi yến…
Có lẽ là nàng cảm giác được ánh mắt của hắn, một khắc khi bước khỏi Tử Vân đình, nàng dừng bước, hơi quay đầu, sau đó, đôi mắt trong suốt đó nhìn thẳng vào mắt hắn…
Dường như, bất luận ở ở tình huống gì, đôi mắt nàng vĩnh viễn đều trong suốt như vậy, như suối nước trong vắt, dưới ánh mặt trời lóe sáng khiến tim hắn đập nhanh. Nhưng lúc này, khi đối mặt với ánh mắt chăm chú của nàng, hắn lại mất tự nhiên nheo mắt lại. Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện, ánh mắt nàng tuy rằng trong suốt nhưng vẫn luôn sâu không thấy đáy, không thể nhìn rõ cái gì…
Nhìn nhau một lúc, nàng vẫn không đổi sắc, sau đó quay đầu, cất bước mà đi. Hắn vẫn đứng ở trước đại điện nhìn bóng dáng tố khiết của nàng, trong lòng đột nhiên dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494190/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.