Đêm đó, hắn vẫn chỉ hỏi nàng có yêu hắn hay không. Tuy rằng chính hắn cũng biết, với nữ tử lạnh lùng này, yêu có thể nói là quá xa vời. Nhưng hắn vẫn hỏi vậy, có lẽ, chính hắn thầm mong sẽ nghe được một đáp án có khả năng xảy ra. Hỏi nàng rằng sau này có thể yêu hắn hay không…
Nàng nhìn màn trướng bị gió lạnh thổi tung, thần sắc lạnh lùng, trong mắt có sự vắng lặng khiến hắn không thể đoán được. Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một tia bi thương trong mắt nàng. Nhưng nàng lại vẫn đáp:
- Nô tỳ yêu Hoàng thượng…
Yêu sao? Thế vì sao lại trả lời buồn bã như thế? Nhìn nàng, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu. Hắn yêu thương mơn trớn vết sẹo trên mặt nàng, khẽ hôn nàng, nhẹ nói:
- Mộ Tuyết, trẫm cũng yêu nàng…
Yêu. Chữ này hắn luôn có thể dễ dàng nói ra. Khi đối mặt với Như Nguyệt hay Âu Dương Hồng Ngọc đều là như thế. Nhưng lúc này hắn cũng không hiểu vì sao khi nói ra chữ này, trong lòng hơi động, ngay cả hắn cũng không rõ lời này là thật hay giả. Nhưng hắn rất muốn ôm nàng vào lòng, rất muốn ngửi hương thơm của nàng mà chìm vào giấc ngủ. Vì mấy đêm nay, có nàng bên cạnh, hắn ngủ ngon vô cùng, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sự trầm mê của mình khi nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng…
Sáng dậy, hắn vẫn lưu luyến đến canh năm như mọi khi. Một nén hương trước khi lâm triều hắn mới dậy. Mộ Tuyết cũng tỉnh dậy khi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494183/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.