Trục xe nghiền qua tuyết đọng, một đường phát ra tiếng chi nha, Ngự Lâm quân đi bộ theo sau, bước đi khó khăn.
Bên trong xe ngựa, Tiêu Đồng hầu hạ Âu Dương Hồng Ngọc đã bị điên, mày nhíu chặt. Trận tuyết lớn này như cố ý làm khó dễ người, rơi mãi không ngừng, gió lạnh gào thét. Cứ như thế khiến xe ngựa đi vài bước lại phải dừng lại, đi một đoạn mà mất tới một nén nhang.
Âu Dương Hồng Ngọc thân cuốn chăn bông, phật châu trong tay sớm đã vứt bỏ ở đâu rồi. Nàng vội kéo tay áo đạo bào, mở to đôi mắt nhìn gió thổi tuyết rơi ngoài xe, ngơ ngác cuộn mình ở đó, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng.
Minh Nguyệt mặc cừu bào ngồi trong xe ngựa nhìn ngoài cửa sổ một mảnh thuần trắng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi lúc nhìn thấy tốp năm, tốp ba dân chúng khó khăn bước đi trong tuyết thì hơi nhíu mày nhưng không nói.
- Tiểu thư ăn chút điểm tâm đi, cứ thế này, cũng chưa biết khi nào mới có thể về đến cung.
Tiêu Đồng cầm một ít điểm tâm mang từ hoàng cung ra, đưa tới trước người Minh Nguyệt, mím môi liếc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc vẫn si ngốc kia, nhẹ nói:
- Cũng không biết Thần Đức Quý phi có đói bụng không, nàng cứ lẩm bẩm như thế đã hơn một canh giờ, cũng chẳng nghe ra nàng nói cái gì nữa.
Minh Nguyệt chuyển mâu nhìn Âu Dương Hồng Ngọc đang ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, bất giác khẽ thở dài một tiếng, rồi sau đó cầm lấy đồ ăn trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494167/quyen-3-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.