Trong mưa gió, hai người y phục ướt lạnh, nhìn nhau không nói.
Minh Nguyệt rưng rưng nhìn Ngự Hạo Hiên đứng ở trong mưa, nước mắt không ngừng rơi xuống, vươn bàn tay trắng nõn, khẽ che môi, nhắm mắt lại. Thì ra, hắn không tin mình như thế, quay đầu không nhìn hắn, có lẽ trong lòng càng muốn tìm một bậc thang để xuống.
Trong mắt Ngự Hạo Hiên dần dần ấm áp, hắn nhìn thân ảnh yếu đuối trong mưa của Minh Nguyệt, trái tim đau đớn nhưng cũng bị đóng băng cơ hồ chết lặng. Ý cười châm chọc trên miệng càng lúc càng tăng, lui dần về phía sau, long hài dẫm nát những cánh hoa rồi sau đó, kiên quyết xoay người rời đi
Minh Nguyệt ngững khóc, nàng mở to đôi mắt mơ hồ nhìn bóng dáng Ngự Hạo Hiên cứng ngắc rời đi, trong lòng đau đớn, nhưng nước mắt nàng như bị khô cạn. hắn….không tin mình, hơn nữa, thực sự không tin mình như thế.
Thân thể lạnh băng dần dần dần mất đi tri giác, Minh Nguyệt tự ôm chính mình, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn bóng dáng kia dần dần biến mất, mi dài đầy nước nhẹ run run, bàn tay trắng nõn nắm chặt xiêm y trước ngực, như đang tự trừng phạt sự ích kỷ của mình. Nhẹ nhàng nức nở, tựa đầu lên đầu gối, thân thể không ngừng run run
Hồi lâu
- Trở về đi
Đột nhiên, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên ở phía trước Minh Nguyệt, Minh Nguyệt ngẩn ra, có chút cứng ngắc ngẩng đầu, mưa phùn lất phất khiến tầm mắt nàng mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng khiến nàng rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494133/quyen-3-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.