Ánh mặt trời chói mắt, cả không gian màu trắng toát, trong không khí đặc mùi thuốc sát trùng,
Xe đẩy xóc nảy, đám người ồn ào, tiếng một nam tử đang ra lệnh, chỉ huy. ống tiêm màu bạc đâm vào kinh mạch đau đớn, máu lạnh như băng dần dung hợp, dụng cụ lạnh băng chạm vào da thịt, quanh mình khôi phục sự im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
- Kéo… dao ….. khâu miệng vết thương lại…. thuốc sát trùng
Giọng nam tử trầm thấp đầy từ tính (sức hút) vang lên, tiếng những dao kéo bên tai rồi sau đó, làn da bị rạch ra.
- Báo ca, kiểm tra xong vùng da bị thương, nguyên nhân không rõ ràng…
Ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng nõn không còn chút máu của Minh Nguyệt, nàng cảm giác được có đôi bàn tay cách nàng một lớp plastic xa lạ mà quen thuộc đang khâu khâu miệng vết thương nàng. Sau đó, lại nghe một nữ tử cứng nhắc nói:
- Bác sĩ Ngự, miệng vết thương đã khâu xong.
Ngự y sinh. Mi dài của Minh Nguyệt hơi rung động như bất luận thế nào cũng không thể mở mắt. nàng suy yếu thở, nhưng không khí thở ra như đọng thành sương mù, sau đó một thanh âm quen thuộc xuyên đến tai nàng:
- Hôm nay đến đây thôi, đưa bệnh nhân về phòng.
- Vâng, Bác sĩ Ngự
Tiếng nói như công thức lại vang lên, sau đó nàng cảm giác mình bị một nam tử ôm lấy, đặt lên chiếc giường nhỏ ấm áp khác. Sau đó, bốn góc giường có tiếng bánh xe chuyển động, nàng được đẩy vào phòng ấm áp, rồi tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494120/quyen-3-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.