Đêm trăng yên tĩnh, vạn vật tịch liêu.
Trong phòng ngủ, nến đã tắt, gió nhẹ phất phơ sa màn, hoa mai mơ hồ lay động.
Trên giường, Minh Nguyệt đã ngủ say, ánh trăng nhàn nhạt soi rõ thấy khuôn mặt nàng có mấy phần phiền muộn, đôi mi cong vút không ngừng rung động, có thế thấy nàng rất bất an.
Ngự Hạo Hiên nửa nằm bên nàng, thần sắc lười nhác mang theo chút nhu hòa. Một tay bắt sau đầu, tóc đen như mây xõa tung sau người, ngón tay thon dài nhẹ vuốt vuốt mắt Minh Nguyệt giống như muốn vuốt đi những phiền muộn của nàng.
Nhưng hắn càng mềm nhẹ, ánh mắt Minh Nguyệt càng nhíu chặt, hắn lại càng vội vàng muốn vuốt đi. Nàng cũng ngủ càng bất an, thậm chí bắt đầu né tránh bàn tay hắn.
Tay Ngự Hạo Hiên chậm rãi dừng lại nhưng vẫn để trên mắt nàng. Sau đó, nhẹ vuốt đi vài sợi tóc trên trán nàng mà vuốt gọn ra sau gáy. Ngón tay lại lướt qua mắt nàng, chạm đến vết sẹo dữ tợn hồng nhạt kia mới dừng lại
Vết sạo dài chừng một ngón tay, qua mấy năm, vết thương vốn uốn lượn nay đã trở thành màu hồng nhạt cực kì bất đồng với màu da. Nó khiến cho khuôn mặt vốn xinh đẹp khuynh thành lại bị phá hủy.
Vốn là giai nhân!
Giọng Ngự Hạo Hiên trầm thấp có chút dao động. trong bóng đêm, đôi đồng tử màu lam ẩn chứa cảm xúc không nói rõ, hắn hơi cúi đầu, môi mỏng hôn lên vết sẹo kia.
Có lẽ là Minh Nguyệt cảm nhận được có hơi thở ngay sát, đôi mày cong hơi chau lại, mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494076/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.