Trước Tân Nguyệt điện, Minh Nguyệt đứng lặng một lúc rồi không do dự quay trở về Tử Vân đình. Tiêu Đồng giật mình thoáng thấy phía trên kia Hoàng thượng đang tức giận, cảm thấy sợ hãi vội vàng kéo tay Minh Nguyệt, lắp bắp:
- Tiểu thư, cẩn thận
Minh Nguyệt hơi dừng bước, nhìn về phía Ngự Hạo Hiên, thấy hắn đứng cao cao tại thượng, ánh mặt trời bao phủ lên bóng dáng vàng sáng đó nhưng không hề có chút ấm áp mà ngược lại lại tản ra khí băng hàn lãnh liệt. Đôi mắt đen sâu như hồ xuyên qua những nhành liễu phất phơ mà khóa chặt thân thể nàng
Đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt hơi lạnh nhạt, nheo nheo lại, khóe miệng cười nhàn nhạt. Từ khi nào, đế vương này ngay cả biểu hiện chút tình cảm dối trá cũng lười. Hôm nay lại còn khiến nàng khó xử ở Tử Vân đình.
Mím môi, một trận gió nhẹ thổi qua lay động làn tóc, Minh Nguyệt hơi cúi đầu vuốt lại những lọn tóc trước ngực, lát sau xoay người, lần này không quay đầu lại, càng lúc càng xa Tân Nguyệt điện kia.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt cố chấp mà sợ hãi. Nàng vội vàng chạy theo nhưng trong lòng tràn đầy bất an. Thần sắc của Hoàng thượng khi nãy tiểu thư rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không thèm để ý, thậm chí biết rõ chọc giận long nhan nhưng lại cứ thế mà đi. Như thế này khác nào đi tìm đường chết?
- Tiểu thư, Hoàng thượng…
Tiêu Đồng mím môi, nuốt ngược những lời định nói. Đây là tẩm cung của Hoàng thượng, tai vách mạch rừng, cho dù là nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494064/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.