Mang về thêm một con thỏ nữa, thế là trong viện có hai bé thỏ nhảy nhót tung tăng. Thân Giác nghĩ rất đơn giản, hai con thỏ có thể làm bạn với nhau cho đỡ buồn, nhưng ai ngờ trời vừa ngả chiều, cậu đã ngây cả người ra.
Bởi vì cậu nhìn thấy một con thỏ đang cưỡi lên người một con thỏ khác.
Ôn Ngọc Dung liếc mắt nhìn, lại quan sát vẻ mặt rõ ràng là đã cứng đờ của Thân Giác, nhịn cười không nổi, "Thỏ vốn dĩ chính là như vậy đấy, cho nên trước đó ta chỉ mua mỗi một con."
Thân Giác mím môi, quay đầu gọi người hầu nhốt hai con thỏ vào lại trong lồng sắt. Từ ngày đó về sau, Thân Giác không còn chạm vào bất cứ bé nào trong hai bé thỏ kia cả. Thỏ con vừa vui vẻ nhảy về phía cậu, cậu sẽ ngay lập tức tránh ra xa, sau đó gọi người hầu nhốt thỏ con lại.
Số lần nhiều, dường như thỏ con cũng học khôn ra, không mù quáng xông về phía Thân Giác nữa.
Thân Giác được Ôn Ngọc Dung dắt ra ngoài một lần đã ham vui, thành ra khó chôn chân ở nhà mãi như lúc trước được nữa. Mỗi lần Ôn Ngọc Dung về nhà lúc chạng vạng, cậu đều hỏi hắn hôm nay có thể dẫn mình ra ngoài chơi được không.
Cũng may giờ giới nghiêm ở Kim Lăng thành tận sau giờ Hợi, trễ hơn kinh thành nhiều, cho nên sau khi dùng xong bữa tối, Ôn Ngọc Dung cũng có thời gian dẫn Thân Giác đi ra ngoài hóng gió.
Trời ngả về đêm, nóng bức ban ngày cũng dần giảm bớt, Thân Giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527773/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.