Cứ như vậy một đường tới Nam Cung.
Sau khi đến Nam Cung, có lẽ là do thời tiết ở Nam Cung ấm áp hơn kinh thành nhiều cho nên tinh thần của Thân Giác cũng tốt hơn lúc đi đường một chút, mỗi ngày đều có tâm trạng đi ngâm suối nước nóng trước khi ngủ.
Tinh thần ngày một tốt lên, cả người cũng không quá mệt mỏi, không đến mức vừa ngủ một cái là khó tỉnh dậy, cho nên vào đêm thứ ba ở Nam Cung, Thân Giác mơ mơ màng màng cảm thấy hình như có người ôm lấy mình.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, chợt có thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên trán mình, sau lưng còn được ai đó nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như đang vuốt lông cho thú cưng.
Hai mày Thân Giác khẽ nhíu lại, đôi mắt chậm rãi mở ra, quả nhiên đối diện là một gương mặt cậu cực kỳ không muốn nhìn thấy.
Sư Chu nào có ngờ Thân Giác lại không ngủ sâu, cả người đều cứng lại, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra một câu, “Thời tiết quá lạnh, ta thấy bệ hạ ngủ không ngon, cố ý tới đây làm ấm giường cho bệ hạ.”
Thân Giác không nói gì, chỉ dùng ánh mắt cực kì nặng nề nhìn Sư Chu. Sư Chu đối diện ánh mắt lạnh nhạt như vậy, cắn chặt răng, cuối cùng không thèm quan tâm mà ôm chặt lấy người trong lòng.
“Trước đây đúng là ta có làm một số việc rất quá đáng, nhưng cũng là do ngươi muốn gϊếŧ ta trước. Giờ chúng ta bỏ qua tất cả được không? Quên hết đi, làm lại từ đầu có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527766/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.