Bóng đêm bên ngoài đặc sệt, Thân Giác vừa đi ra, tiểu thái giám ngồi ngoài cửa thoáng nhìn thấy góc áo vàng kim, vội vàng lanh lẹ đứng dậy, cong eo thưa, “Bệ hạ.”
“Cô đến thiên điện nghỉ ngơi, ngươi đi gọi người lại đây.”
Lời Thân Giác nói khiến tiểu thái giám ngẩn người, nhưng hắn vẫn quy củ đáp lời, quay người chạy ra ngoài.
Thân Giác thấy tiểu thái giám đã chạy đi gọi người, tự mình trực tiếp đi về phía thiên điện. Vừa mới đẩy cửa đi vào, phía sau chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Thái giám trong cung đều đi giày đế mềm để lúc đi đường không phát ra tiếng động quá lớn, miễn làm ồn đến các chủ tử.
Thân Giác không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
“Bệ hạ……” Sư Chu lắp bắp. Khác hoàn toàn giọng nói đang làm ra vẻ nhu nhược kia, ánh mắt y gắt gao ghim chặt lấy Thân Giác, ánh mắt cực nóng lại tham lam, khóa chặt lấy thân thể cậu, tựa như đang nhìn một bảo vật đã mất đi lại có thể tìm về.
Thân Giác không hề dừng chân, trực tiếp bước vào điện. Đúng lúc này, cung nhân hầu hạ Thân Giác cũng lũ lượt kéo tới. Bọn họ quen nhìn nét mặt đoán ý, cũng nhận ra bầu không khí giữa Thân Giác và Sư Chu không đúng lắm, chỉ cúi đầu làm việc, rất nhanh đã đổi xong một bộ chăn đệm mới ở thiên điện, hầu hạ Thân Giác tắm gội thay quần áo.
Lúc Thân Giác tắm rửa, Sư Chu cũng không nằng nặc quấn lấy, chẳng qua lúc Thân Giác trở lại thiên điện, Sư Chu lại xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527764/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.