Mấy ngày sau, Thân Giác nhận được mật hàm của đề hình quan hồi báo. Trong mật hàm giải thích rất cặn kẽ cách suy tính ra tuổi tác của xương cốt, phía dưới ghi kết luận cuối cùng.
Chủ nhân của thi cốt này ít nhất cũng phải cập quan trở lên.
Cung yến năm ngoái, Sư Chu chưa mãn mười tám, cho nên thi cốt này không có khả năng là của y, vậy thì chỉ có thể là của huynh trưởng y, Sư Tễ.
Thân Giác ném mật hàm ném vào chậu than, thấy trang giấy dần dần bị lửa cắn nuốt hết, mới quay mặt đi. Quả nhiên Sư Chu không dễ chết như vậy, mấy ngày trước y còn thay Ôn Ngọc Dung chắn nguy hiểm, hành vi này cũng chỉ có thể là Sư Chu làm.
Giờ chuyện gϊếŧ Sư Chu không còn dễ dàng như xưa nữa rồi, không đề cập tới việc đối phương đã đề cao cảnh giác, mà mạo muội động thủ cũng có thể dẫn đến chuyện Sư gia tạo phản.
Nhưng nếu vẫn để Sư Chu tùy ý ở đây,
vậy có khác gì mấy đời trước đâu. Hiện tại xem ra, Ôn Ngọc Dung có lẽ vẫn còn đang phân vân giữa cậu và Sư Chu. Bởi nếu Ôn Ngọc Dung thật sự yêu Sư Chu, mấy ngày trước đã không ở phủ Thừa tướng thân thiết với cậu mà không màng tới thương thế của Sư Chu rồi.
Hoặc giả như Ôn Ngọc Dung có tâm muốn đi chiếu cố, nhưng Thân Giác lại không cho hắn cơ hội này.
Thân Giác chắc chắn Sư Chu sẽ đến phủ Thừa tướng, cho nên cố ý lấy cớ ngủ lại, ở đến đêm khuya lại mượn Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527760/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.