"Ngươi chảy máu?" Vẻ mặt Thân Giác lập tức nghiêm trọng.
"Không, không phải là máu của vi thần, là do người khác bị thương, vi thần không cẩn thận dính vào." Ôn Ngọc Dung giấu tay ra đằng sau, ôn hòa cười với Thân Giác, "Sao bệ hạ lại đến đây?"
"Cô nghe cung nhân nói có núi lở, lại sợ ngươi xảy ra chuyện, cho nên mới đến đây." Thân Giác dừng một chút, "Ngươi không muốn nhìn thấy cô sao?"
"Không phải, chỉ là bệ hạ tôn quý, lại mạo muội xuất cung, vi thần quả thực rất lo lắng." Ôn Ngọc Dung nói, "Bệ hạ có thể đến thăm vi thần đã là vinh hạnh của vi thần rồi."
Thân Giác nghe thấy vậy, dường như mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu lẳng lặng quan sát Ôn Ngọc Dung một hồi, mới cười, "Không có việc gì là tốt rồi, có phải ngươi thấy cô ở đây bất tiện đúng không? Vậy thôi, cô hồi cung ngay đây."
Nói xong, cậu buông lỏng cánh tay Ôn Ngọc Dung ra, thắt lại áo choàng trên người. Lúc xuất cung cậu chỉ mặc thường phục, trên thường phục cũng không thêu long văn. Tuy bớt đi nét tôn quý, nhưng lại nhiều thêm vài phần bình dị gần gũi.
Ít nhất, nhìn không còn có vẻ cao xa vời vợi không thể chạm tới như trước nữa.
"Vi thần tiễn bệ hạ một đoạn." Giọng Ôn Ngọc Dung trầm thấp.
"Được." Thân Giác đi trước Ôn Ngọc Dung vài bước, bọn họ mới ra chính sảnh thì chạm mặt thừa tướng.
Thừa tướng hành lễ với Thân Giác, sau khi đứng dậy thì cung kính nói: "Nếu như bệ hạ không chê thì xin hãy lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527758/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.