"Bệ...... Bệ hạ."
Trong giọng nói Ôn Ngọc Dung ẩn ẩn thống khổ, hắn hơi cong eo, nhưng vẫn biết không thể để Thân Giác ngã, hai tay chặt chẽ đỡ trên eo Thân Giác.
Ánh mắt Thân Giác khẽ đảo xuống, giống như đã nhận ra cái gì rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên như châu như ngọc trước mắt, rồi bất chợt áp sát, mặt hai người cách nhau càng gần.
"Ôn ái khanh." Cậu thấp giọng gọi tên đối phương.
"Vi thần có mặt." Ôn Ngọc Dung rịn một lớp mồ hôi, gương mặt tựa ngọc phiếm hải đường hồng, vốn đã đẹp lại càng thêm đẹp.
Bàn tay lạnh như lặng lẽ vuốt ve gương mặt mỹ lệ, giọng Thân Giác ép xuống càng thấp, "Ái khanh, người xưa có câu, dưới bầu trời này, có đất nào không phải là đất của Thiên tử, thế còn người thì sao?"
Ánh mắt Ôn Ngọc Dung hơi lóe lên, hàng mi dài khẽ rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử."
Thân Giác nghe thấy câu trả lời như vậy, dường như rất vừa lòng, cậu khẽ cười một tiếng, ngón tay nhéo nhéo mặt tân Trạng Nguyên "Cô thấy dáng dấp Sư Tễ rất cường tráng, ngươi nói nếu cô sủng hạnh y, thì sẽ có cảm giác gì?"
Lời nói thô bỉ đến như vậy, thật khó nghe.
Ôn Ngọc Dung sống hai mươi năm, chưa từng có ai dám nói lời dâʍ ɖu͙ƈ bực này trước mặt hắn. Nhưng cố tình đối phương lại là vua của một nước. Hắn mím môi, ổn định tâm thần rồi mới nói: "Vi thần không biết, nhưng Sư thiếu tướng quân dù gì cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527752/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.