Bàn tay kia rõ ràng rất ấm, nhưng lại khiến Thân Giác cảm thấy rét lạnh.
Cậu nhìn đôi mắt hồ ly lần thứ hai xuất hiện trong tầm mắt mình, chỉ có thể hữu khí vô lực nói: “Sao anh lại ở đây?”
Thuốc tê dần dần mất hiệu lực, đau đớn trên người bắt đầu xuất hiện khiến cậu nói không nên lời, miễn cưỡng thều thào được mấy chữ.
Người nọ giống như không nghe thấy Thân Giác nói gì, khom lưng, đôi mắt cong cong, đầu ngón tay vuốt mái tóc có hơi hỗn độn của Thân Giác ra phía sau tai “Em nói cái gì cơ?”
Thân Giác nhắm mắt, phun ra một chữ, “Cút.”
“Tôi không cút đấy.” giọng Quý Hào từ bên trên truyền đến, y tràn đầy ôn nhu nhìn Thân Giác, lần thứ hai vuốt ve gương mặt cậu.
Đúng lúc này truyền đến tiếng bước chân, là cô hộ sĩ mới rời đi lúc nãy.
Hộ sĩ nhìn thấy có người đứng trước giường Thân Giác thì hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi đã thấy người nọ quay đầu lại.
“Cậu ấy hồi sức hậu gây tê rồi, để tôi đưa cậu ấy xuống phòng bệnh, bên ngoài thang máy nhiều người quá, tôi đưa cậu ấy vào thang máy được không.” Quý Hào hỏi.
Hộ sĩ một câu cũng không nói, chỉ ngơ ngác gật đầu, tùy ý Quý Hào đưa người đi.
Quý Hào lớn mật đẩy giường, quang minh chính đại trước mặt một đám nhân viên y tế đẩy Thân Giác vào trong thang máy.
Khi đã thành công tiến vào trong thang máy rồi, khóe môi dưới khẩu trang của y khẽ cong lên, y duỗi tay ấn nút đóng cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527737/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.