Cò súng đã buông, duy chỉ không có một tiếng vang nào.
Chỉ nghe thấy tiếng Quý Hào bật cười.
Y ngồi trên xe, dán vầng trán lên họng súng lạnh như băng, “Tiếp tục đi chứ, lại bắn thêm một phát súng nữa, xem xem tôi có thể chết hay không?”
Hàng mi dài của Thân Giác khẽ run, thanh âm lạnh tới cực điểm, “Anh cố ý.”
Quý Hào duỗi tay tóm được bàn tay đang cầm súng của Thân Giác, trên mặt còn treo ý cười, “Chỉ là tôi quên nạp mấy viên đạn cho khẩu súng này, nhưng không ngờ lại có người dùng chính khẩu súng này để giết tôi, xem ra là tôi mạng lớn.”
Y đoạt lại khẩu súng trong tay Thân Giác, ném xuống dưới gầm ghế. Một tích tắc sau đó, y nhổm người dậy, trực tiếp đè lên người Thân Giác.
Một người đàn ông trưởng thành thì nặng bao nhiêu? Ít nhất có thể ép Thân Giác trong một khoảng thời gian ngắn có chút thở không nổi. Quý Hào trực tiếp đè trên bụng cậu.
Cậu duỗi tay đẩy đối phương ra, lại bị người nọ túm chặt lấy cổ tay.
“Khó chịu sao?” Quý Hào nói, “Cậu còn muốn giết tôi cơ mà, một chút khó chịu này thì tính là cái gì? Khi làm bất cứ chuyện gì thì đều phải nghĩ đến việc gánh vác hậu quả khi thất bại.”
Ánh mắt y lạnh như băng mà nhìn Thân Giác, tựa như một tên đao phủ.
Thân Giác vốn dĩ đã không thoải mái, bây giờ còn bị Quý Hào lăn lộn như vậy, cả người càng thêm khó chịu. Cơn buồn ngủ khó kiềm lại thêm suy yếu vô lực, dạ dày cũng cồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527733/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.