Quý Hào nghe cậu nói xong, biểu tình vô cùng quái dị. Y cổ quái liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, mới nói: "Được." Xong y lại duỗi tay sờ soạng bụng của Thân Giác, "Về sau tiểu tử trong bụng cậu phải ngoan ngoãn gọi tôi là ba."
Đối phó với kẻ điên như Quý Hào, cũng chỉ có thể ngửa bài không tuân theo lẽ thường mới mong có thể chống lại y. Quý Hào bày ra một ván bài, Thân Giác cảm thấy vô luận là cậu chọn như thế nào, phỏng chừng kết quả cũng đều là thua, thậm chí còn khiến đối phương càng thêm vui vẻ, bởi vì khoái cảm sung sướng khi đùa bỡn nhân tâm.
Cho nên Thân Giác không thèm lấy cứng chọi cứng với Quý Hào, nếu Quý Hào thật sự để cậu ở bên cạnh, cậu càng có thể tìm thêm nhiều cơ hội để giết Quý Hào. Giết Quý Hào xong, dị năng hoặc tâm kia tự nhiên cũng sẽ biến mất. Nhưng nếu Thiệu Qua lỡ thật tâm thích Quý Hào trước khi cậu giết được y, vậy thì cậu cũng chỉ có thể giết luôn Thiệu Qua, rồi làm lại từ đầu một lần nữa.
Hành lý của Thân Giác không nhiều lắm, rất nhanh đã dọn lên lầu 14.
Cả một tầng 14 được sửa sang lại thành một căn hộ, không gian rộng rãi vô cùng. Cái giường lớn lúc trước đặt ở ngay trước cửa phòng cho Quý Hào diễn trò mây mưa với Thời Trình cũng bị người khác dọn đi, lúc Thân Giác xách đồ linh tinh trở lại tầng 14 thì nó đã không còn xuất hiện trước mặt Thân Giác nữa.
Chuyện khiến Thân Giác hài lòng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527728/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.