Quý Hào thấy sắc mặt Thân Giác khẽ biến, đôi mắt sắc lẹm như hồ ly hơi cong lên, “Nhớ cho rõ, tôi cho cậu thời hạn ba ngày.”
Nói xong, y thản nhiên rời đi.
Cái tên Quý Hào này cứ như kẻ đang phát điên lên vậy. Mấy đời trước có lẽ là do y lợi dụng hoặc tâm khống chế Thiệu Qua, ngay cả đời này, chỉ cần Quý Hào ra tay, khả năng Thiệu Qua không bị mê hoặc là cực thấp. Rốt cuộc vào lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, Thiệu Qua đã dừng chân.
Còn có cái ngày hôm ấy nữa, trên người Thiệu Qua rõ ràng là vương mùi nước hoa lạ. Chỉ có khi ở cùng với người nọ một lúc thật lâu, khoảng cách cũng quá mức thân mật, mới có thể dính lấy mùi nước hoa trên người đối phương.
Thân Giác không biết kẻ điên Quý Hào này rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần Quý Hào muốn là y có thể nhẹ nhàng cướp Thiệu Qua khỏi tay Thân Giác một cách dễ dàng.
Như vậy, tất cả những gì Thân Giác đang làm đều sẽ chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Thiệu Qua không có cách nào có thể chống cự lại dị năng hoặc tâm này.
Thân Giác đoán có lẽ là do trong cơ thể cậu có Tố Hồi Kính, cho nên mới không bị dị năng hoặc tâm của Quý Hào ảnh hưởng.
Thân Giác ngồi ở nhà ăn tầng 4 thật lâu, lâu đến mức đồ ăn cũng đã nguội lạnh hết cả, cậu mới đứng dậy rời đi.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một biện pháp giải quyết duy nhất, đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527726/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.