Càng lúc Thân Giác càng cảm thấy không ổn, chờ đến khi đối phương chuẩn bị tiến vào, cậu mới nhịn không được mà kêu dừng lại, "Từ từ."
Thiếu gia số mười bốn dừng lại, chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, "Làm sao vậy?"
"Tôi không làm nữa, anh đứng lên đi." Thân Giác lạnh lùng nói.
Thắt lưng quần của thiếu gia số mười bốn đã sớm rơi xuống một bên, tóc dài tản phía sau bả vai trắng như tuyết, lộ ra vài phần mỹ lệ. Y giơ tay che miệng ngáp một cái, lười biếng nói: "Cậu nghĩ kỹ rồi?"
"Nghĩ kỹ rồi, anh đứng dậy đi." Thân Giác nói.
"Được thôi." Thiếu gia số mười bốn ngồi dậy, thuận tay thắt lại dây lưng của mình, lại kéo tà váy xẻ cao xuống, miễn cưỡng che lại một phương xuân sắc.
Chẳng qua là cái quần lót ren màu trắng kia của y vẫn còn rất thẳng thắn thành khẩn trực tiếp nằm phơi trên mặt đất.
Y xuống giường, trực tiếp dẫm lên cái quần lót đó, đi tới bàn trang điểm lấy ra một bao thuốc lá dành cho nữ. Ngón tay y thon dài kẹp lấy điếu thuốc lá kiểu nữ, một bên hít mây nhả khói, một bên nhìn Thân Giác mặc quần áo.
Thân Giác mặc quần áo xong xuôi, cũng không thèm nhìn thiếu gia số mười bốn thêm một lần nào nữa đã đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, cậu nghe được một tiếng cười khẽ.
"Hoan nghênh lần sau đại giá quang lâm."
Thân Giác hơi khựng lại, nghĩa vô phản cố mà đi ra ngoài, lần sau cậu chắc chắn không tới đâu.
Lần này giao ra hai phiếu cơm và hai khối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527722/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.