“Công tước.” Diệp Nghiệp đặt huyết trà trước mặt Thân Giác.
Thân Giác tùy tay nhấc lên uống một ngụm, sau khi uống vào thì có chút kinh ngạc nhìn Diệp Nghiệp, “Bên trong có bỏ thêm cái gì vậy?”
Diệp Nghiệp lộ ra mỉm cười, “Bên trong có bỏ thêm một chút rượu mạch nha, loại rượu này có thể giảm bớt một chút mùi tanh của máu. Không ngờ công tước lại có thể nếm ra được.”
Lại thêm một người nữa thông minh.
Thực ra Thân Giác phát hiện ra Diệp Nghiệp rất tình cờ. Lúc ấy cậu đang bàn chuyện làm ăn ở bên ngoài thì vừa khéo nhìn thấy Diệp Nghiệp đang tìm việc ở nhà hàng cậu đang bàn công việc. Vốn dĩ ban đầu cậu không chú ý tới thiếu niên thanh tú này chút nào, chỉ khi nghe thấy giám đốc nói ở đây không nhận bán huyết tộc vào làm, Thân Giác mới chuyển mắt nhìn về phía Diệp Nghiệp.
Cùng ngày, cậu đưa địa chỉ trang viên cho Diệp Nghiệp, muốn cậu ta cuối tuần tới gặp quản gia phỏng vấn. Thiếu niên này thực thông minh, tuy rằng xuất thân từ trong cô nhi viện, nhưng lại dựa vào chính sức mình đi làm thêm mà vào được trường kỹ thuật. Chỉ là sau này không đóng nổi học phí nữa mới bị buộc phải thôi học. May mắn cậu còn được huấn luyện để làm một nam phó, lúc này mới lọt vào mắt quản gia.
Diệp Nghiệp là một bán huyết tộc, không dựa vào người ngoài, lại có thể sống sót ở cái xã hội này, nỗ lực bỏ ra chỉ sợ phải gấp mấy lần người bình thường, thậm chí cậu ta còn từng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527703/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.