Thân Giác còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị gõ vang.
Tiếng Dục Thanh ở ngoài cửa vang lên, "Anh Hướng Văn, tôi có việc này tìm anh, anh đã ngủ chưa?"
Hướng Văn cả kinh, ngẩng đầu khỏi người Thân Giác. Trong mắt anh ta hiện lên hoảng loạn, ngượng ngùng, tức giận, những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau. Kỳ thật làm một nam phó đủ tư cách bên người công tước, tuyệt đối không thể làm ra loại hành vi như câu dẫn chủ nhân. Chuyện Hướng Văn vừa làm không nghi ngờ gì chính là đã vượt rào, nếu như Thân Giác tức giận, hoặc là quản gia biết, có thể trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi trang viên.
Đây cũng là một nguyên nhân Hướng Văn bất mãn Dục Thanh, Dục Thanh căn bản không xứng làm một nam phó, nhưng Thân Giác và quản gia đều làm như không nhìn thấy, ngầm đồng ý hành vi vượt tuyến của Dục Thanh.
Nhưng Hướng Văn dù sao cũng được bồi dưỡng qua trường lớp. Tuy rằng anh ta lớn mật câu dẫn Thân Giác, nhưng cũng sợ hãi chuyện của mình bị người khác phát hiện. Hướng Văn cắn môi, một lần nữa cúi đầu nhìn Thân Giác, thân thể anh ta càng run hơn, mắt thường cũng có thể thấy được.
"Anh Hướng Văn? Tôi vào được không?" Bên ngoài lại vang lên tiếng Dục Thanh.
"Công tước." Hướng Văn nghe thấy thanh âm bên ngoài, ai oán thấp giọng gọi Thân Giác một tiếng.
Thân Giác nhíu mi, nửa ngày, cậu mới thở dài một hơi, dùng một chút lực, lật người đảo ngược vị trí của mình và Hướng Văn. Cậu chế trụ hai tay của Hướng Văn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527698/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.