Dục Thanh suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Vậy ngài đăng báo chính thức xin lỗi tôi đi, nếu như vậy, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ."
Biểu tình Đoạn Tu Vĩnh khẽ biến. Gã tự mình tới cửa xin lỗi đã là ăn nói khép nép, da mặt dày lắm rồi. Nhưng nếu còn đăng báo xin lỗi nữa thì đó chính là tự vả vào mặt mình đấy. Chuyện này sẽ trở thành trò cười trong vòng của bọn họ, cái này bảo sao mà Đoạn Tu Vĩnh tình nguyện cho được. Gã nhìn về phía Thân Giác đang ngồi trên sô pha, thấy cậu không phản ứng gì, cũng biết việc này không thể thương lượng đường sống nữa, chỉ có thể ngượng ngùng cười, "Được, tôi trở về lập tức đăng báo xin lỗi."
Sau khi Đoạn Tu Vĩnh rời đi, Dục Thanh đi tới bên cạnh Thân Giác. Hắn mím môi nhìn cậu, thấy cậu vẫn còn đang đọc báo, lại không dám tiến lên cắt ngang, đành đứng luôn như thế, thẳng đến lúc Thân Giác cảm thấy Dục Thanh thật sự có chút chắn đèn của cậu rồi.
Thân Giác ngẩng đầu khỏi mặt báo, ngữ khí lộ ra một phần nghi hoặc, "Có chuyện gì sao?"
"Cảm ơn." Dục Thanh nghiêm túc nói.
Thân Giác nghe vậy cũng không có phản ứng gì lớn. Cậu lại cúi đầu đọc báo trong tay, phảng phất như tin tức trên báo chí thú vị hơn người trước mặt rất nhiều. Dục Thanh thấy thế, cũng chỉ đành thành thật đi về phòng bếp tiếp tục làm công việc của mình.
Từ lúc hắn đi theo Thân Giác tham gia hai lần yến hội, thái độ của những người trong trang viên đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527693/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.