Chương trước
Chương sau
Thân Giác không biết chính mình đã ngủ bao lâu, thời điểm tỉnh lại, bất chợt phát hiện một cặp mắt vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
Cặp mắt kia che kín tơ máu, giống như đã suốt vài ngày chưa được nghỉ ngơi, trong mắt một mảnh u tối.
Cặp mắt kia nhìn thấy cậu, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó đáy mắt lập tức hiện lên một mạt kinh hỉ, “Em đã tỉnh?”
Thân Giác có chút mệt, nghe xong câu nói kia chậm rãi chớp mắt.
Ngộ Từ nhìn thiếu niên trên giường sắc mặt tái nhợt, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện. Giống như chỉ cần y nói chuyện to tiếng một chút thôi, đối phương sẽ lập tức vỡ vụn, giống như những bình hoa mà y đã từng đánh nát trước đây. Y do dự nhìn Thân Giác, sau một hồi mới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của đối phương.
Bàn tay này lạnh căm căm, không có chút độ ấm nào.
Y cố nén chua xót, nắm tay cậu đưa tới bên môi, nhẹ nhàng chạm vào một chút, nhẹ giọng nói: “Em đừng sợ, về sau ta sẽ không bao giờ hung dữ với em nữa, ta…… những lời đó chỉ là những lời trong lúc nóng giận mà thôi, em không cần tin là thật.”
Thân Giác nhìn Ngộ Từ, bàn tay bị cầm nhẹ nhàng tránh một chút, Ngộ Từ thấy thế vội vàng buông tay Thân Giác ra, sợ chọc đối phương không vui.
Y sư đã dặn dò y rất nhiều chuyện, nếu như Thân Giác tỉnh lại, nhất định phải quan tâm đến tâm tình của đối phương.
Thân Giác há miệng thở dốc, như là muốn nói cái gì đó.
Ngộ Từ sửng sốt một chút, “Em muốn uống nước sao?”
Thân Giác lắc đầu, lại há mồm không tiếng động nói gì đó, lúc này Ngộ Từ mới biết Thân Giác nói cái gì.
Cậu gọi tên Tang Tinh Hà.
Ngộ Từ đột nhiên cắn chặt răng, trong lòng bùng lên một cỗ lửa giận ngập trời, nhưng y chỉ có thể mạnh mẽ áp xuống, “Hắn đi rồi, em đừng nhớ hắn nữa, về sau ta sẽ đối xử với em thật tốt.”
Y vừa nói xong, đã nhìn thấy sự mất mát trên mặt Thân Giác.
Ngộ Từ lặng yên nắm chặt tay, chỉ có thể chịu đựng cảm xúc của mình.
Thân Giác dưỡng thương một hai tháng, mới dần dần chuyển biến tốt hơn. Ngộ Từ thu thập linh dược khắp thiên hạ để cho Thân Giác bồi bổ thân thể. Thân Giác chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà vẫn luôn không mỉm cười. Cậu thường đi tản bộ khắp Thập Tuyệt đảo, ánh mắt nhìn về phương xa.
Khi đó Ngộ Từ sẽ đứng ở phía sau Thân Giác, Thân Giác nhìn về phương xa, còn y sẽ nhìn Thân Giác. Toàn bộ sự vụ trên đảo y đều mặc kệ, ném hết cho Hạ Tước Anh, cả ngày chỉ đi theo bồi một mình Thân Giác. Vốn dĩ y luôn theo đuổi người khác theo cách y thích, vậy sau khi y đổi một cách mới rồi, kia người y thích sẽ thích y sao?
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, đảo mắt đã vào đông. Đúng lúc này Thiên La Am bất chợt quảng phát thiếp cưới trên khắp giang hồ, thì ra là Đại sư huynh Tang Tinh Hà của môn phái bọn họ muốn cùng tiểu sư muội thành hôn. Tin tức này lan truyền vô cùng rộng rãi, cho nên dù Thập Tuyệt đảo không nhận được thiếp cưới, nhưng tin tức này vẫn truyền đến tai Ngộ Từ.
Thời điểm Ngộ Từ biết Tang Tinh Hà muốn thành hôn, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó liền bật cười.
Y lập tức đi tìm Thân Giác.
Sau lần tự sát đó, Ngộ Từ và y sư cực lực muốn chữa khỏi giọng nói cho Thân Giác, chỉ là vô luận có trị như thế nào, Thân Giác cũng đều không chịu mở miệng nói chuyện, Ngộ Từ cũng không có cách nào buộc cậu nói chuyện được. Ngộ Từ nghĩ, khi Thân Giác biết tin tức Tang Tinh Hà thành hôn, nhất định sẽ hết hy vọng với Tang Tinh Hà.
Làm y kinh ngạc chính là khi Thân Giác nghe được tin tức Tang Tinh Hà muốn thành hôn, lại chỉ là lắc đầu.
“Em không tin sao? Tang Tinh Hà đã phát thiệp cưới khắp thiên hạ, ngày tốt cũng đều đã định xong, là vào ngày mười lăm tháng sau.” Ngộ Từ vội la lên.
Thân Giác bình tĩnh liếc y một cái, quay mặt đi, giống như những lời Ngộ Từ nói đều là nói dối.
Ngộ Từ thấy thế, không khỏi xoa giữa mày, y hít sâu vài lần, mới nói: “Vậy ta sẽ đưa em đi tham gia hôn lễ của Tang Tinh Hà, để em tận mắt nhìn thấy hắn thành thân.”
Ngộ Từ đã nói là làm, hôm sau lập tức mang theo Thân Giác rời đảo, Hạ Tước Anh nghe nói Ngộ Từ phải rời đi, vốn định ngăn trở, nhưng Ngộ Từ tâm ý đã quyết, Hạ Tước Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “Vậy thì để Nguyên Hạo đi cùng đảo chủ đi, trong hôn lễ của Tang Tinh Hà sợ là sẽ có vô số nhân sĩ chính phái muốn lấy mạng của đảo chủ, Nguyên Hạo võ công cao, cũng có thể bảo vệ cho đảo chủ.” Hắn thấy Ngộ Từ dường như là không tình nguyện, lại bồi thêm một câu, “Rốt cuộc bên người đảo chủ vẫn còn có Thân Giác, đảo chủ không vì an toàn của chính mình suy xét, cũng phải nghĩ đến Thân Giác.”
Ngộ Từ nghe xong lời này mới miễn cưỡng đồng ý, sau đó Hạ Tước Anh lại tuyển thêm một đội võ lực cao cường nữa từ trong đảo để đi theo Ngộ Từ.
……
Thân Giác ngồi ở trên thuyền, trên người khoác áo lông chồn dày nặng, trong tay còn ôm một bình nước nóng. Đây là Ngộ Từ mạnh mẽ bắt cậu cầm, y nói là đi thuyền sẽ lạnh. Cậu nhìn mặt nước gợn sóng lóng lánh bên ngoài, trong lòng lại nghĩ đến chuyện của Tang Tinh Hà.
Phát triển hiện giờ đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo hướng đi của mấy đời trước, Tang Tinh Hà thế nhưng lại muốn thành hôn. Nếu Tang Tinh Hà thành hôn, lần này cậu sẽ thật sự thua, chỉ có thể làm lại một lần nữa. Lần này Thân Giác muốn đi đến dự hôn lễ của Tang Tinh Hà, cũng là muốn nhìn xem một chút việc này còn có vãn hồi được hay không.
Nếu như không thể, cậu chỉ có thể trước tiên giết chết Tang Tinh Hà, để thế giới bắt đầu lại một lần nữa.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Ngộ Từ đi vào thì nhìn thấy cửa sổ đang mở rộng, vội vàng bước nhanh tới, y cau mày khép cửa sổ lại, quay đầu không vui nhìn Thân Giác, “Thân thể của em không tốt, sao lại còn muốn hứng gió lạnh?” Y nhấp môi dưới, “Nếu em cứ tiếp tục dày vò bản thân như vậy, sợ là mặt Tang Tinh Hà còn chưa kịp nhìn thấy, chính em đã chết trước rồi.”
Thân Giác phát hiện gần đây tính tình Ngộ Từ ẩn ẩn khôi phục thành bộ dáng trước kia, không khỏi giương mắt nhìn đối phương.
Ngộ Từ thấy đuôi mắt cong dài của Thân Giác liếc y, một bụng lửa mới vừa rồi lại mạc danh kì diệu bị dập tắt.
Y nghiến răng, dứt khoát khom lưng xuống ôm người lên. Y ôm người đặt lên trên giường, lấy chăn trên giường che lại chân của đối phương, lúc này mới nhìn về phía Thân Giác. Chỉ là vừa nhìn, ánh mắt lại dần dần thay đổi.
Thân Giác thấy biểu tình này của Ngộ Từ, khẽ rùng mình, trong một nháy mắt, cậu đã bị đối phương hôn lên.
Cậu nhíu mày muốn đẩy Ngộ Từ ra, nhưng hiện tại cậu không phải là đối thủ của Ngộ Từ, cuối cùng còn bị đè ở trên giường hôn đến không thở nổi. Hô hấp Thân Giác đứt quãng, muốn từ dưới thân đối phương bò ra ngoài, chỉ là đột nhiên Ngộ Từ lại cách chăn đè ở trên người Thân Giác, sức nặng làm cậu khẽ kêu lên một tiếng.
“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm Ngộ Từ vô cùng trầm, còn hỗn loạn vài phần ám ách.
Thân thể Thân Giác cứng lại, cậu gian nan quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Ngộ Từ.
Sắc mặt Ngộ Từ hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn thẳng băng mà nhìn chằm chằm Thân Giác.
Đây không phải là lần đầu tiên y hôn Thân Giác, vốn chỉ định làm đối phương dần dần quen thuộc chính mình, nhưng hiện tại xem ra người nhịn không được lại chính là y. Ngộ Từ nghĩ đến đây, nhịn không được bật cười.
Tiếng cười trầm thấp tiếng truyền tới tai Thân Giác, làm Thân Giác càng tức giận hơn.
Thân Giác duỗi tay đẩy Ngộ Từ ra, Ngộ Từ ai ai hai tiếng, vội vàng nói: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, đừng đẩy ta, ta không cười nữa.” Câu còn lại y nói thập phần nhẹ nhàng, “Loại phản ứng này cũng không phải là chuyện mà ta có thể khống chế, em tạm thời nhẫn nại một chút đi.”
Thân Giác tức giận trừng mắt nhìn Ngộ Từ, mà da mặt Ngộ Từ thì vô cùng dày.
Y cúi đầu hôn lên mí mắt Thân Giác một cái, bức cho Thân Giác không thể không nhắm mắt lại. Không nhìn thấy đối phương trừng mình, y mới mỹ mãn nói: “Ừ, hiện tại tâm tình ta khá hơn nhiều rồi.”
……
Bọn họ đi một tháng trời, rốt cuộc cách hôn lễ năm ngày nữa cũng tới được Thiên La Am của Vân Thành.
Tang Tinh Hà nổi danh là thanh niên tài tuấn trên giang hồ. Cho nên lần thành hôn này không ít võ lâm nhân sĩ đều tới, lúc này khách điếm ở Vân Thành gần như đều kín khách. Sau khi đoàn người Ngộ Từ lên bờ, lập tức cải trang giả dạng, giấu đi thân phận người của Thập Tuyệt đảo, giả thành nhân sĩ giang hồ bình thường. Thậm chí Ngộ Từ còn dịch dung thành tráng hán hơn bốn mươi tuổi, giấu gương mặt âm nhu xinh đẹp sau lớp dịch dung, mà mặt Thân Giác y lại không động tới. Ngộ Từ không muốn Thân Giác giả thành người khác, cho nên chỉ cho Thân Giác mang mũ có rèm.
Lần này Ngộ Từ vào thành không muốn hành động gây quá nhiều chú ý, cho nên cũng không tài đại khí thô mà bao hết khách điếm. Bởi vì phòng không nhiều lắm, bọn họ cơ bản đều là hai người ở một gian, mà Ngộ Từ cũng thuận lý thành chương ở chung một phòng với Thân Giác.
Thân Giác tuy rằng mang mũ có rèm, nhưng thời điểm ăn cơm cũng phải gỡ xuống. Ngộ Từ dẫn Thân Giác đi dùng bữa ở đại sảnh lầu một, sẽ luôn có một ít người lén lút nhìn Thân Giác, thậm chí sau khi bị Ngộ Từ liếc mắt cảnh cáo cũng không thu liễm chút nào, cái này làm cho Ngộ Từ vô cùng tức giận.
Y nhìn về phía hữu hộ pháp.
Hữu hộ pháp hiểu ý gật đầu, khi màn đêm buông xuống, khách điếm liền biến mất vài người.
Ngộ Từ tính toán để Thân Giác tự mình chứng kiến Tang Tinh Hà thành hôn, cho nên phải lấy được thiệp cưới. Vừa lúc hữu hộ pháp giết vài người, thiệp cưới của những người đó đều rơi vào tay Ngộ Từ.
Ngộ Từ mở một thiệp cưới ra, giơ trước mặt Thân Giác, thâm ý nói: “Ta đã từng gặp qua tiểu muội của Tang Tinh Hà rồi, lớn lên vô cùng xấu xí, vừa lúc cùng thằng nhãi Tang Tinh Hà này thập phần xứng đôi.”
Trên thiếp cưới, ba chữ Tang Tinh Hà ghi song song cùng với một cái tên khác.
Ngộ Từ thấy thời gian Thân Giác xem thiếp cưới quá lâu, mặt mày lập tức trầm xuống. Y hừ lạnh một tiếng, lại đoạt thiếp cưới đi, "Có nhìn thì tên trên đó cũng không biến thành tên của em.”
Thân Giác đã quen với tính tình này của Ngộ Từ, cho nên cũng không để ý đến y, đứng lên chuẩn bị tránh ra. Nào biết Ngộ Từ thình lình nói: “Em có muốn đi xem bộ dáng tiểu sư muội của Tang Tinh Hà không? Ta dẫn em đi xem.”
Ở trong lòng Ngộ Từ, chỉ khi Thân Giác tận mắt nhìn thấy, mới có thể hoàn toàn hết hy vọng. Y sợ Thân Giác chỉ nhìn thấy hôn lễ thôi vẫn còn chưa đủ, y muốn dẫn Thân Giác đi xem vị tiểu sư muội kia.
Ngộ Từ nói là làm, đêm xuống lập tức dẫn theo Thân Giác đi đến nội viện của Thiên La Am. Y ôm Thân Giác đứng ở trên cây ở trong viện của vị tiểu sư muội trong truyền thuyết kia, “Nha, đây là sân viện của tiểu sư muội kia, đèn vẫn còn sáng, xem ra là chưa ngủ.” Y móc một cái phi tiêu từ trong lồng ngực ra, đột nhiên phóng về phía cửa của tiểu sư muội.
Phi tiêu chặt chẽ cắm vào ván cửa, tiếng vang này quả nhiên kinh động tới người trong phòng.
Một lát sau, một thiếu nữ mặc xiêm y vàng nhạt từ trong phòng đi ra.
Nàng đầu tiên là nhìn chung quanh, sau đó mới quay đầu nhìn phi tiêu trên cửa.
Bóng đêm mênh mông, Thân Giác không thể hoàn toàn thấy rõ gương mặt của vị tiểu sư muội kia, nhưng đối phương cũng không xấu xí giống như Ngộ Từ nói. Cho dù thấy không rõ mặt, từ dáng người cũng có thể đoán ra đối phương là một tiểu mỹ nhân.
Thiếu nữ nhìn phi tiêu, cũng không mạo muội gỡ xuống, mà là móc một cái còi từ trong cổ ra, thổi dài một tiếng.
Ngộ Từ nghe thấy tiếng còi, trong mắt có chút châm chọc.
Thân Giác nghe thấy tiếng còi thiếu nữ thổi, đoán rằng nàng hẳn là muốn gọi người. Quả nhiên, không bao lâu sau, cậu đã nhìn thấy Tang Tinh Hà từ bên ngoài đi đến.
Tang Tinh Hà đã sửa thói quen trong dĩ vãng, không còn mặc một thân bạch y nữa mà thay đổi một kiện áo choàng màu xanh nhạt. Thân hình của hắn cao dài, đi lại phong tư yểu điệu, có thể nói là một vị thế nhân quân tử.
Hắn đi tới trước mặt tiểu sư muội, đảo mắt nhìn về phía phi tiêu trên ván cửa.
Tiểu sư muội nhìn thấy Tang Tinh Hà giống như là đã an tâm hơn nhiều, ôn nhu nói: “Đại sư huynh, ta đang ở trong phòng đọc sách thì đột nhiên nghe được âm thanh lạ, lúc đi ra thì nhìn thấy phi tiêu cắm trên cửa.”
Tang Tinh Hà nghe vậy thì trực tiếp rút phi tiêu ra. Hắn đặt phi tiêu ở trong lòng bàn tay quan sát một phen, mới ôn hòa nói với tiểu sư muội: “Phi tiêu này không truyền tin, cũng không có độc, hẳn là không có chuyện gì. Trong thành gần đây có không ít võ lâm nhân sĩ tới, sợ là có người muốn cùng vị tân nương tử như muội nói giỡn, cho nên tặng một phi tiêu tới đây.”
Tiểu sư muội nghe được lời này, trên mặt lộ ra thẹn thùng, “Ta không nói chuyện với Đại sư huynh nữa, huynh chỉ biết bắt nạt ta.” Nàng hừ một tiếng, lập tức quay người đi vào trong phòng.
Mà Tang Tinh Hà vẫn đứng ở tại chỗ không đi, hắn cầm phi tiêu lẳng lặng đứng ở trước cửa phòng của tiểu sư muội. Không biết đã qua bao lâu, tiểu sư muội lại mở cửa đi ra một lần nữa, nàng đầu tiên là ló đầu ra nhìn trái nhìn phải, mới nhìn về phía Tang Tinh Hà, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư huynh, những người đó đã đi chưa?”
Tang Tinh Hà thu hồi phi tiêu, khẽ gật đầu.
Tiểu sư muội thở phào một hơi, “Đi rồi thì tốt, người vừa mới tới không phải là đại ma đầu mà Đại sư huynh vẫn nói chứ?”
Gần đến ngày tổ chức hôn lễ, Tang Tinh Hà lo lắng cho an nguy của tiểu sư muội, hai người cố ý thương lượng ám hiệu, “Nói giỡn” hai chữ này đặc chỉ người của Thập Tuyệt đảo.
Tiểu sư muội hỏi xong câu kia, lại phát hiện Đại sư huynh của mình đang mỉm cười, ánh mắt không khỏi trở nên kỳ quái, “Đại sư huynh?”
Tang Tinh Hà khụ một tiếng, giấu đi ý cười trên khóe môi, nghiêm mặt nói: “Không có việc gì, mấy ngày nay muội phải cẩn thận một chút.”
Tiểu sư muội nghe thấy lời này, nhịn không được ôm lấy cánh tay cua chính mình, sợ hãi hỏi: “Đại ma đầu kia sẽ không giết ta chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.