Thời điểm Ngộ Từ đến, lúc đó Tang Tinh Hà đang ngồi ở mép giường.
Tối nay là lần thứ hai hắn bị hạ dược, nhưng loại chuyện như thế này nếu như đã có lần đầu tiên, lần thứ hai hiển nhiên có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tang Tinh Hà nhìn người bị trói chặt trên giường, thở dài một hơi, duỗi tay giúp đối phương cởi lụa mềm ra, chỉ là trước khi cởi trói, hắn nói với Thân Giác một câu.
“Ta cởi trói cho ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng nháo, có được không?”
Thấy người gật đầu, hắn mới động thủ cởi bỏ dải lụa mềm ra.
Cởi xong, đầu Tang Tinh Hà lập tức nghiêng qua một bên, duỗi tay bắt lấy bàn tay Thân Giác đang tấn công.
Hắn biết là Thân Giác chắc chắn sẽ đánh mình.
Ánh mắt Tang Tinh Hà vẫn như cũ, chỉ là trộn lẫn thêm một phần bất đắc dĩ, “Ngươi có muốn đánh ta cũng không thành vấn đề, chỉ là ngươi không sợ bị phạt sao?”
Lời này vừa thốt ra, tay Thân Giác không khỏi giảm một nửa sức lực.
Lần trước Ngộ Từ thiếu chút nữa đã phế đi tay của cậu, là bởi vì cậu đập đầu Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà xoa xoa giữa hai chân mày, “Ta biết ngươi không muốn, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, ta……”
Những từ còn lại thật sự là khó có thể mở miệng, tự xưng là quang minh lỗi lạc, Tang Tinh Hà chưa bao giờ nghĩ tới chính mình một ngày sẽ nói ra những lời này, “Tối nay ta sẽ tận lực ôn nhu một chút.”
Hắn giống như một tay ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527655/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.