Bông tuyết bị gió cuốn vào trong phòng, người mới tới bước đi rất nhanh, ngay lập tức đã tiến vào nội gian, vòng qua tấm bình phong sáu mặt.
Mộ Dung Tu khoác áo choàng màu đen tuyền, trên vai tích một tầng bông tuyết mỏng.
Nhiếp Chính Vương lập tức ngồi ngay ngắn lại, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tu, sau đó y nhanh chóng giấu đi kinh ngạc, lạnh mặt giương giọng nói vọng ra bên ngoài: "Các ngươi đang làm cái gì vậy? Người nào cũng có thể tùy tiện cho vào hay sao?"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm người quỳ xuống đất.
"Vương gia thứ tội, nô tài vô dụng, ngăn không được bệ hạ."
Nhiếp Chính Vương cười nhạt, "Đều đi lãnh phạt hết đi, ngay bây giờ lập tức đi tới hình đường, mỗi người lãnh 30 trượng."
Cung nhân ngoài cửa mạc dám không từ*, lập tức đi lãnh phạt.
(*: không dám chậm trễ)
Chờ Nhiếp Chính Vương xử lý cung nhân ngoài cửa xong, mới một lần nữa nhìn về phía Mộ Dung Tu, bình tĩnh hỏi: "Sao em lại tới đây?".
Mộ Dung Tu vẫn luôn nhìn chằm chằm Thân Giác trên giường, dĩ nhiên là đã nhìn thấy vết tiên thương trải dài từ mi cốt đến cằm của cậu. Mộ Dung Tu cắn răng, căm tức quay đầu nhìn Nhiếp Chính Vương, "Sợ là trẫm đến trễ một chút nữa thôi, đã phải thay hắn nhặt xác rồi."
Nhiếp Chính Vương nghe vậy thì khẽ giơ tay xoa xoa máu từ trên vành tai mình chảy xuống, không thèm để ý nói: "Đúng vậy, bệ hạ mà đến trễ chút nữa thôi thì đã không thể nhìn mặt của tên cẩu nô tài này lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527634/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.