Những năm gần đây, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, ngày hôm nay còn có tuyết rơi.
Thời tiết lạnh lẽo như thế này, ngủ ở chân đạp tất nhiên không phải là chuyện thoải mái gì, rốt cuộc chân đạp cũng không có ấm áp như giường.
Thân Giác đứng ở mép giường giúp Mộ Dung Tu trải giường xong, liền chuẩn bị giúp Mộ Dung Tu cởi ngoại bào ra. Vóc dáng của Mộ Dung Tu tương đối cao hơn Thân Giác, thời điểm cởi quần áo, hắn buộc phải giang hai tay. Mộ Dung Tu ngưỡng cằm, miễn cho bị đỉnh đầu Thân Giác cọ qua.
Đã từng có một lần Mộ Dung Tu thất thần, đầu tóc Thân Giác vô tình quét qua cằm hắn, hắn vừa cảm thấy một trận ngứa ngáy, Thân Giác đã quỳ xuống cáo tội.
Tối nay, Mộ Dung Tu rũ mắt nhìn Thân Giác, lại nhìn xuống chân đạp lạnh lẽo, đôi mắt dưới hàng mi dài khẽ di chuyển, sau đó hắn bình tĩnh hỏi: "Ngủ ở chân đạp có lạnh không?"
Thân Giác gấp đai lưng của Mộ Dung Tu lại cẩn thận gọn gàng rồi đặt trên bàn hồng sơn, mới thấp giọng đáp lời, "Bẩm, không lạnh."
Mộ Dung Tu khụ một tiếng, "Trẫm lại cảm thấy ban đêm có hơi lạnh."
Thân Giác ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Tu, "Vậy để tối nay nô tài rót thêm hai bình nước nóng cho bệ hạ, đặt ở lòng bàn chân, không chừng sẽ đỡ lạnh hơn một chút."
Mộ Dung Tu theo thói quen nhíu mày lại, vì đối phương giả ngu. Hắn nhìn mặt Thân Giác, cảm thấy không nên vòng vo nữa, "Tối nay người bồi trẫm cùng ngủ, ngươi ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527631/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.