Đêm khuya.
Hôm nay Mộ Dung Tu vô cùng cao hứng, bữa tối còn cố ý uống rượu. Rượu nóng phá lệ mà ấm thân mình. Hắn ngâm mình trong suối nước nóng ở cung điện, còn cầm ly rượu không chịu buông. Thân Giác thấy Mộ Dung Tu uống đến mặt đỏ bừng, không thể không khuyên can: "Bệ hạ, uống nhiều rượu hại thân, bệ hạ đừng nên uống nữa."
Mộ Dung Tu xoay đầu nhìn cậu, đôi mắt đẹp còn đọng sương mù, phảng phất như bị nước ôn tuyền huân. Sương mù giăng từng vòng, dường như che đi những vết sẹo trên mặt hắn, để lộ ra dung nhan như ngọc liêu nhân.
"Tối nay trẫm rất vui vẻ." Mộ Dung Tu ha ha cười, hắn thấy dáng vẻ Thân Giác y quan chỉnh tề, lo lắng nhìn chằm chằm chính mình rất giống ông cụ non, không khỏi nổi lên tâm tư đùa cợt, "Thân Giác, ngươi đã uống say bao giờ chưa?"
Ánh mắt Thân Giác hơi lóe, "Nô tài đã từng uống say rồi."
"Thật không?" Thanh âm Mộ Dung Tu rất thấp, đột nhiên, hắn duỗi tay kéo lấy cánh tay của Thân Giác, kéo đầu cậu xuống thấp, "Vậy ngươi uống thử ly rượu này cho trẫm xem."
Mộ Dung Tu cường ngạnh ấn chén rượu của chính mình vào bên môi Thân Giác.
Sắc mặt Thân Giác khẽ biến, trong lòng không muốn, nhưng cũng chỉ có thể hơi hơi mở ra cánh môi, bị đối phương mạnh mẽ ép uống một chén rượu.
Mộ Dung Tu nào có đút người ta uống cái gì bao giờ, động tác vô cùng thô lỗ không nói, tốc độ rót ly rượu kia cũng vô cùng nhanh. Thân Giác bị sặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527628/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.