Chủ nhân bàn tay rõ ràng có chút khựng lại, nửa ngày sau, đối phương ngẩng đầu lên, sau khi nhìn đối diện tầm mắt của Thân Giác, cặp mắt xinh đẹp như sao trời kia cong lên.
"Tiên sinh là muốn tôi ký tên lên khối sô cô la này sao?"
Đây là lần thứ hai Thân Giác nhìn đối phương ở khoảng cách gần, cậu nhìn kỹ gương mặt của Tư Vũ, tiếc là cậu phát hiện rằng bản thân không thể nhìn ra được dung mạo thật sự của đối phương. Lớp trang điểm quá đậm, ngay cả mắt cũng trang điểm rất đậm.
Chắc là do cậu suy nghĩ nhiều, Thương Diễn Vũ nào dễ tìm như vậy? Hẳn là Tư Vũ cũng chỉ là một diễn viên hí khúc bình thường mà thôi, sẽ không phải là kiếp chủ như cậu đã nghĩ. Nghĩ đến đây, Thân Giác nhẹ nhàng lắc đầu, "Không phải, là mời cậu ăn, cảm ơn vì diễn xuất của cậu hôm nay."
Nói xong, cậu liền xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Thân Giác ngồi máy bay về nước. Sở Hách là người đón máy bay, ở trên xe, cậu ta đột nhiên nhắc đến Diêu Triển.
"A Giác, gần đây cậu có nghe được tin tức của Diêu Triển không?"
"Không có." Thân Giác vững vàng xem thời gian biểu của mình trong thời gian sắp tới, trong thời gian này cậu vẫn cực kỳ bận rộn, bận đến mức trừ bỏ chuyện của Thương Diễn Vũ, cậu sẽ không có bất kỳ tâm tình nào để quan tâm đến người khác nữa.
Sở Hách liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, ánh mắt có chút do dự, nhưng đến một lúc sau thì cậu ta vẫn là nói ra, "Tôi nghe nói cuối cùng thì Già Dư đã cãi nhau với anh ta, cực kỳ ầm ĩ, Diêu Triển đã động thủ. Chuyện này nháo rất lớn, những người xung quanh như chúng tôi đều biết."
Ngón tay đang vững vàng làm việc của Thân Giác chợt dừng, cậu nâng mắt nhìn về phía Sở Hách, "Cậu chắc chắn là chuyện này nháo rất lớn?"
Cậu lại cho rằng, cho dù Diêu Triển có động thủ đánh Thương Già Dư thì cũng không để cho Thương Già Dư có cơ hội để truyền việc này ra ngoài được. Diêu Triển là người nào cơ chứ, gia tộc sau lưng gã đủ để khiến cho Thương Già Dư yên lặng mà biến mất khỏi thế gian này, giống như cậu của kiếp trước vậy.
Sở Hách hắng giọng, "Được rồi, tôi nói thật cho cậu biết vậy, là Già Dư gọi điện thoại cho tôi, cậu ấy nói rằng cậu ấy không liên lạc với cậu được, Diêu Triển lại đánh cậu ấy, cho nên cậu ấy tìm đến tôi."
Thân Giác lại cúi đầu, "À."
Sở Hách nhịn không được lại liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, "Tốt xấu gì thì cậu cũng là người giám hộ của Già Dư, cậu định mặc kệ không quản chuyện này à?"
"Đến vị hôn phu tôi cũng đưa luôn cho cậu ta rồi, tôi còn phải quản như thế nào nữa? Sở Hách, cậu đừng nhìn tôi làm gì, nhìn đằng trước, chú ý lái xe đi." Đôi mắt Thân Giác có chút mỏi, hơi cứng đờ mà thu tầm mắt, nhìn vào dòng xe cộ phía trước, "Nếu cậu muốn quản thì quản đi, chẳng qua Thương Già Dư vẫn chưa được hai mươi tuổi, cậu nhớ kỹ lời này của tôi là được."
Thân Giác là người giám hộ của Thương Già Dư, có nghĩa vụ phải bảo vệ an toàn cho Thương Già Dư, nhưng cậu không nghĩ đến việc phải làm như vậy. Cho nên cậu cũng chỉ hy vọng rằng, Thương Già Dư sẽ không mang thai trước hai mươi tuổi là được, lúc đó pháp luật sẽ không làm phiền đến cậu được.
Sở Hách nghe được những lời này thì biểu tình trở nên cực kỳ xấu hổ, "Cậu đang nói cái gì vậy, tôi và Thương Già Dư không phải loại quan hệ kia. Cậu ấy đấy à, chính là có chút ham chơi thôi, cậu cũng biết mà, nếu tôi dám động vào cậu ấy thì Diêu Triển sẽ không bỏ qua cho tôi đâu."
Thân Giác không có hứng thú với việc nghe chuyện của hai người kia, đành phải chủ động dẫn dắt đề tài lên công việc. Sở Hách cũng không ngốc, thấy vậy liền không nhắc đến nữa. Bất quá, lúc Thân Giác xuống xe, cậu ta vẫn rất lo chuyện bao đồng mà nói vọng theo một câu.
"A Giác, tình huống hiện tại của Già Dư thật sự có chút không ổn, cậu vẫn nên chú ý một chút."
Vốn còn nghĩ, sau khi rời khỏi xe của Sở Hách thì có thể cách xa chuyện của Thương Già Dư và Diêu Triển một chút, nhưng cậu không ngờ rằng, vừa mới ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Diêu Triển.
Diêu Triển đứng bên cửa sổ cuối hành lang cửa nhà cậu hút thuốc, mặt mày thanh tuấn ngưng tụ nỗi ưu sầu không vơi được. Diêu Triển được sinh ra với túi da tốt, lúc trước, khi Thân Giác và gã vẫn chưa bên nhau, Diêu Triển có rất nhiều người theo đuổi. Cho nên, lúc mà gã theo đuổi Thân Giác, Thân Giác vẫn luôn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Có một vẻ ngoài tốt đẹp, ngay cả lúc hút thuốc cũng đẹp hơn nhiều so với người bình thường, sương khói vây quanh, nhìn qua tựa như một bức tranh nghệ thuật.
Nhưng đối với Thân Giác, cậu không có hứng thú với bức tranh nghệ thuật này, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm, trong nháy mắt khi nhìn thấy Diêu Triển, cậu lập tức hạ tầm mắt. Diêu Triển nghe được tiếng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy đó là Thân Giác thì lập tức ném tàn thuốc vào ly cà phê bên cạnh, bước đến, "Em về rồi."
Thân Giác nhìn gã, "Anh ở chỗ này làm gì?"
Diêu Triển trầm mặc một lúc mới nói: "Anh muốn nói chuyện với em một chút, em có rảnh không?"
"Không." Thân Giác nói thẳng, không lưu chút đường sống nào cho Diêu Triển. Có vẻ Diêu Triển cũng đoán được đáp án này, tự giễu cười một tiếng, "Vậy anh nói ngắn gọn cho em vậy, gần đây Tiểu Dư rất không nghe lời, vẫn luôn ầm ĩ ở nhà, nếu em ấy quay về chỗ của em thì phiền em để ý chút."
Diêu Triển nói xong câu đó liền rời đi, sau khi gã rời đi được hai tiếng thì chuông cửa nhà Thân Giác lại vang lên.
Người tới lần này là Thương Già Dư.
Một bên Thương Già Dư ấn chuông cửa, một bên gõ cừa, "Anh ơi, em đến rồi. Anh ơi, anh mở cửa cho em nha."
Y đem lời này nói đi nói lại mấy chục lần, thấy Thân Giác mãi không mở cửa thì yên tĩnh được năm phút, sau đó, y liền lấy ra đòn sát thủ của mình, "Anh ơi, anh quên ngày mai là ngày mấy rồi à?"
Ngày mai chính là ngày thăm hỏi gia đình thường lệ, tronng khoảng thời gian này Thân Giác quá bận, đã quên mất chuyện này.
Vài phút sau, cửa mở ra từ bên trong.
Thương Già Dư vừa thấy cửa mở liền nhấc chân bước vào, sau đó ngã lên mặt đất.
Trong nháy mắt khi đối phương tiến lại gần, Thân Giác đã nhanh chóng tránh qua một bên, còn Thương Già Dư, sau khi ngã trên mặt đất được mười mấy giây thì bất chợt khóc lên.
Tiếng khóc kia nghe vào cực kỳ đáng thương, Thân Giác cau mày, nhẹ nhàng đá đối phương một cái, "Thương Già Dư, đứng lên."
Người nằm trên mặt đất cũng không để ý đến cậu, vẫn còn đang khóc, tiếng khóc nghe tức tưởi mà ngột ngạt, tựa như tiểu cô nương mà Thân Giác gặp ở kiếp trước. Chân mày Thân Giác lại nhăn càng chặt, nhưng cuối cùng vẫn là đến nâng người dậy, vừa đỡ lên liền phát hiện, trong miệng Thương Già Dư toàn là máu.
Hóa ra, lúc nãy Thương Già Dư vì kích động quá mức mà tiến vào, cho nên hàm răng trựa tiếp nện thẳng xuống đất, đau thấu tim gan, khiến cho y trực tiếp khóc lên.
Thân Giác thấy vậy thì có chút sửng sốt, nhìn xuống đống máu trên sàn nhà, nửa ngày sau cậu mới nói: "Thương Già Dư, răng cậu rụng rồi."
Vốn Thương Già Dư còn đang khóc đến thương tâm, nghe được câu nói như vậy liền trực tiếp khóc đến mức không dừng được. Từ đè nén khóc thầm trở thành khóc oa oa thành tiếng, một bên y khóc, một bên lúng búng nói: "Ô ô ô, em không còn xinh đẹp nữa rồi, ô ô ô."
Mười lăm phút sau, Thân Giác đưa Thương Già Dư đến nha khoa gần nhất.
Thương Già Dư bị va vào răng cửa, răng đã bị va mẻ mất, chỉ có thể trám răng mà thôi. Thân Giác ngồi bên ngoài phòng khám cũng có thể nghe rõ được tiếng khóc của Thương Già Dư ở bên trong. Gia hỏa này cũng rất biết khóc, một đường từ nhà đến đây vẫn luôn khóc, hiện tại vẫn còn đang khóc.
Thân Giác đợi một lúc lâu mới đợi được Thương Già Dư đi ra, đối phương đã hết khóc, chỉ là đôi mắt hạnh đã sớm sưng hết lên, cơ hồ là không nhìn ra được dáng mắt ban đầu đâu. Y hít hít mũi, chóp mũi cũng đỏ hết lên, trên mặt đều là nước mắt.
Sau đó, bác sĩ nói cho Thân Giác những điều cần chú ý rồi mới để cậu đưa Thương Già Dư về. Trên đường trở về, Thương Già Dư yên tĩnh khác thường, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thân Giác.
Chờ đến khi về đến nhà, Thương Già Dư vẫn luôn đi theo Thân Giác sát sao, ngay cả lúc Thân Giác đi vệ sinh thì y vẫn đi theo đằng sau, Thân Giác không khỏi dừng lại, nhìn đối phương, "Thương Già Dư, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?"
Dáng vẻ của Thương Già Dư lúc này có thể nói là xấu xí hơn thường ngày rất nhiều, y nghe cậu nói vậy thì chỉ lắc lắc đầu, nhưng đến khi Thân Giác muốn đóng cửa lại thì y lại vươn tẩy ngăn lại.
Thời điểm Thân Giác đóng cửa, thiếu chút nữa đã kẹp vào tay y rồi. Dù sao thì răng cũng đã rụng mất, nếu còn bị kẹp tay nữa thì ngày mai không cách nào giải thích cho người đến thăm hỏi được.
Nhưng bộ dạng này của Thương Già Dư lại quá phiền phức, biểu tình của Thân Giác trở nên cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí trong mắt còn có cả chán ghét. Sau khi Thương Già Dư nhìn thấy ánh mắt của Thân Giác thì ngón tay đang ngăn lại cánh cửa hơi giật giật, một lúc sau, y mới mở miệng.
"Anh ơi, em thật khó coi." Thời điểm nói những lời này, y khổ sở che lại môi của chính mình, tựa hồ sợ hãi việc bị Thân Giác nhìn thấy chiếc răng cửa của mình, "Về sau sẽ không có ai cưới em nữa."
Nói đến đây, Thương Già Dư lại khóc, lần khóc này y không phát ra tiếng nào, chỉ yên lặng rớt nước mắt. Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, Thân Giác không biết tại sao y lại có thể khóc nhiều được như vậy.
Y khóc một hồi lâu, thập phần ủy khuất nói: "Em muốn mommy, em thật sự rất nhớ bà ấy, anh ơi, anh có nhớ ba anh không?"
"Không nhớ." Thân Giác lạnh nhạt nói.
Thương Già Dư: "..."
Y trầm mặc một hồi, sau đó, y làm như không nghe thấy những lời này của Thân Giác, lại tiếp tục đứng một bên khóc, một bên lại nói: "Anh ơi, anh có thể đưa em đi thăm mommy được không? Em muốn gặp lại bà ấy một lần. Trên đời này cũng chỉ có bà ấy là yêu em vô điều kiện mà thôi, trên đời này, em không còn người thân nào nữa rồi."
Thân Giác nghe vậy thì ánh mắt có chút phập phồng, "Hình như cậu còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ đúng không?"
Thương Già Dư nghe được những lời này của Thân Giác thì chuyển từ buồn bã sang tức giận. Hai tay gạt đi nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nhắc đến hắn ta trước mặt em, may mà hắn ta chết sớm, nếu không thì em nhất định sẽ mắng hắn ta mỗi ngày, khiến cho hắn ta phải đi chết đi, tiện nhân chết tiệt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]