Chương trước
Chương sau
Wp: D301203

Phiên ngoại: Nhật ký lữ hành của sóc nhỏ (thượng) (đã beta)

Từ khi có ký ức đến nay, ta vẫn luôn sinh hoạt cùng với một con Cửu Vĩ Hồ. Cửu Vĩ Hồ kia tên là Phù Cửu Âm, hắn nói rằng hắn chính là thúc thúc của ta, cho nên thường ngày ta vẫn luôn gọi hắn là thúc thúc.

Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, vì hắn chính là Cửu Vĩ Hồ, còn ta chỉ là một con sóc tuyết địa mà thôi. Ta từng hỏi hắn về vấn đề này, hắn chỉ nói với ta rằng ta cũng là một con hồ ly, có điều lớn lên lại không cùng một loại hồ ly mà thôi, chỉ cần ta cố gắng tu luyện thì tám chiếc đuôi còn lại của ta sẽ mọc ra hết.

Hắn là đang lừa con nít đấy à?

Lời nói dối như thế này, một con sóc tuyết địa thành thục như ta sao có thể tin tưởng được chứ?

Tên Cửu Vĩ Hồ Phù Cửu Âm này, thường ngày vẫn luôn tham ăn biếng làm, trên cơ bản chuyện gì hắn cũng đều sẽ không làm, không tu luyện, không đi săn, mỗi ngày đều bắt lấy ta là liếm lông, đem toàn bộ lông sóc sạch sẽ của ta ra liếm đến ướt dầm dề. Chuyện này khiến ta cảm thấy có chút tức giận, nhưng ta đánh không lại hắn.

Chính hắn không tu luyện, nhưng mỗi ngày đều thúc giục ta tu luyện, còn lấy một bức họa ra cho ta xem, muốn thời điểm ta biến hình sẽ dựa vào gương mặt của người trong bức tranh nọ mà biến thành.

"Đây là ai?" Ta nhìn người trong tranh, hỏi hắn.

Phù Cửu Âm cũng nhìn về phía bức tranh, trong mắt tựa hồ có vài phần hoài niệm, "Đây là dáng vẻ của ngươi trong tương lai."

Lại đi lừa tiểu hài tử nữa rồi.

Người được vẽ trong tranh còn có cặp sừng rồng thon dài trên đầu, khắng định là tên hồ ly thối này đối với người ta yêu mà không có được, cho nên muốn lấy ta ra làm thế thân. Chuyện này ta còn có thể nhẫn nhịn được sao? Đương nhiên là không thể nào. Đặc biệt là sau khi ta bắt gặp cảnh tượng Phù Cửu Âm vậy mà lại phát tình với bức họa kia, ta quyết định bỏ nhà đi bụi.

Nếu lại tiếp tục ở đây, ta sợ rằng sẽ phát sinh một số chuyện không tốt lắm.

Ta đóng gói lại quả phỉ quả tùng mà ta thích ăn nhất, bỏ vào trong nhẫn trữ vật rồi lén lút rời đi. Không ngờ chuồn khỏi cấm địa lại đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, ta đã lén chui vào ống tay áo của một tu sĩ để ra ngoài nha.

Tu sĩ kia lớn lên sạch sẽ, nhưng hình như lớn lên có chút ngốc. Ta bò lên trên theo ống quần của y, một đường bò thẳng vào trong tay áo, nhưng y vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của ta.

Ra khỏi cấm địa rồi, ta liền chuẩn bị nhảy xuống khỏi ống tay áo của y, lúc có thể nhảy thì tu sĩ kia đột nhiên nâng tay lên khiến ta lăn vào vòng trong tay áo.

Ta còn nghe được âm thanh có người nói chuyện bên ngoài, "Giải sư huynh, huynh ký được khế ước chưa? Nhanh như vậy đã ra rồi sao?"

"Ta không tìm được yêu thú ta thích, cho nên không ký, lần sau lại đến một lần." Âm thanh này hình như là giọng của chủ nhân tay áo mà ta ẩn thân thì phải.

Giọng nói cũng rất dễ nghe nha.

Nhưng mà giọng có hay thì cũng không liên quan gì đến ta, ta cũng không có suy nghĩ sẽ ở bên cạnh một tu sĩ về lâu dài. Ta cẩn thận bò về phía ống tay áo, nhìn có vẻ cũng không cao lắm, cho nên liền chuẩn bị nhảy xuống. Một cú nhảy này, vậy mà lại nhảy vào trong tay của một người.

Ta đột ngột đối diện với một đôi mắt.

"Sóc con, ngươi bò vào trong tay áo ta từ khi nào đây?" Là chủ nhân của tay áo. Ta chớp chớp mắt, quyết định giả vờ nghe không hiểu.

Phù Cửu Âm từng nói với ta, những tên tu sĩ này, tên này so với tên kia còn xấu xa hơn cả. Xấu xa nhất chính là bọn họ sẽ dụ dỗ yêu thú ký khế ước với bọ họ, đặc biệt là những nam tu, không một ai là tốt lành cả, thậm chí còn muốn chiếm tiện nghi của ngươi nữa cơ.

Lúc đó ta cảm thấy rất kỳ quái, còn hỏi Phù Cửu Âm làm sao hắn có thể biết được.

Nhưng hắn lại ngậm chặt miệng không nói, chỉ nói rằng ta nhất định phải nghe lời hắn.

"Hửm? Nghe không hiểu sao? Có phải lạc tổ hay không? Một con sóc khẳng định không quá tốt khi sống ở bên ngoài, vậy thì ta sẽ mang ngươi về Thiên Thủy Tông nhé, ở đó... nơi đó có không ít sóc cái đâu, lớn lên đều rất xinh đẹp." Tên tu sĩ kia nói.

Ta có chút động tâm, cấm địa cũng có sóc cái, nhưng những sóc cái kia đều coi thường ta, chỉ có một con rắn ngốc coi trọng ta mà thôi. Nhưng con rắn kia lớn lên xấu cực, còn không bằng Phù Cửu Âm.

Dù sao thì cũng là đi chơi, đi đến đâu cũng giống nhau đúng không. Vậy thì đi đến Thiên Thủy Tông gì đó trước đi.

Một đường đi đến Thiên Thủy Tông ta đều ngồi trên vai tên tu sĩ kia, y nói cho ta biết y tên là Giải Trầm, là đệ tử của Nhất Chỉ Phong ở Thiên Thủy Tông. Năm nay y mười tám, chưa thành thân, người trong nhà y vẫn luôn thúc giục y sớm ngày thành gia lập thất, miễn cho đến chết vẫn luôn là một cái quang côn*.

*Quang côn: Cây gậy trơ trụi, cây gậy cô đơn =))),ý chỉ người độc thân.

Một đường này ta nghe đến mức lỗ tai suýt nữa đã mọc kén đến nơi, nhưng cũng không phản cảm mấy, dù sao thì Giải Trầm cũng đáng thương giống ta vậy. Không đúng, ta lại càng đáng thương hơn, ta cũng đã 62 tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa có lập gia đình.

Ừm.....

Càng đáng thương hơn nữa chính là Phù Cửu Âm, đã mấy ngàn tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình, cũng không có chút tiền đồ nào, chỉ biết động dục với một bức họa. Nếu ta mà là hắn, ta liền lặt hết mấy cái đuôi kia mà chết cho rồi.

Thường ngày Giải Trầm rất thích bóc hạt cho ta ăn. Hạt dưa, hạch đào, bắp, cái gì ăn ngon hắn đều sẽ bóc vỏ cho ta. Ta cảm thấy y tỉ mỉ như vậy, lại biết chăm sóc cho người khác, sau này nhất định sẽ có thể lập gia đình sớm thôi.

Ta đem những lời này nói cho y nghe, đầu tiên y sửng sốt một chút, sau đó liền cười lên rất vui vẻ, còn sờ sờ đầu ta, "Thật vậy sao? Sau này ta sẽ bóc nhiều hơn cho ngươi."

Ta rất vui vẻ, nên cũng không ngại cho đối phương sờ đầu.

Hồ ly thối Phù Cửu Âm kia, suốt ngày chỉ biết hối thúc ta tu luyện, quả nhiên vẫn là người ngoài tốt hơn.

Sau khi đến Thiên Thủy Tông, Giải Trầm mang ta đi gặp sư tôn y, sư tôn y lớn lên một chút cũng không già đi chút nào, nhìn thấy ta ngồi trên vai Giải Trầm thì sửng sốt một chút, sau liền hỏi Giải Trầm, "Chuyện này... con suy nghĩ kỹ rồi sao?"

Giải Trầm gật đầu, đem ta để qua một bên, quỳ xuống hướng về phía sư tôn y làm một cái đại lễ, "Đệ tử đã quyết tâm, tuyệt không đổi ý."

Sư tôn y thở dài, phất phất tay về phía Giải Trầm, "Đi ra ngoài đi, con để ta bình tĩnh, bình tĩnh một chút."

Sau khi ta và Giải Trầm rời khỏi thì ta nhịn không được mà hỏi Giải Trầm, "Giải Trầm, sư tôn ngươi vì sao lại muốn bình tĩnh lại?"

Giải Trầm ngô một tiếng, "Có lẽ là vì đau lòng đi."

"Tại sao chứ?" Ta lại càng không hiểu.

Giải Trầm liếc mắt nhìn ta một cái, trong mắt ngậm ý cười, "Bởi vì sóc cái ông ấy nuôi bấy lâu bị người khác bắt đi mất."

Lời này ta có thể hiểu được, hóa ra là sư tôn y cảm thấy ta sẽ bắt đi sóc cái nhà ông ấy, đột nhiên ta cũng có chút đồng tình với đối phương.

"Kỳ thật ta cũng không vội lập gia đình đâu, nếu không thì vẫn nên trả lại sóc cái cho sư phụ ngươi đi."

Nhưng lời này vừa nói ra thì ý cười trong mắt Giải Trầm lập tức biến mất, "Không được."

Y cường ngạnh cự tuyệt ta xong, vậy mà còn đoạt lấy lê ta đã ăn được hơn nửa đi mất.

- --------

D: Nguyện làm sóc cái gả đi không chịu về =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.