Thân Giác nhìn bàn tay đang bắt lấy vai mình của Giải Trầm, ánh mắt có chút vi diệu. Nghe ra được ý tứ trong lời nói của đối phương, không lẽ y không định nói những chuyện đã diễn ra sao?
"Ngươi nói đi, vì sao ngươi lại giả dạng Phù Cửu Âm?" Bàn tay đang nắm lấy vai Thân Giác của Giải Trầm càng thêm dùng sức, cơ hồ bóp chặt đến hằn dấu tay lên vai cậu.
Thân Giác bị nắm đau, cậu không khỏi nhíu mi, còn chưa kịp nói chuyện thì phát hiện Giải Trầm dừng lực tay lại.
"Không phải ngươi đã biết lý do rồi sao?" Cậu nói, muốn động thủ kéo tay Giải Trầm ra, nhưng vừa chạm đến đối phương thì tay đã bị cầm ngược lại.
Tay Giải Trầm nóng hơn tay Thân Giác rất nhiều dù thời tiết lúc này rất lạnh. Môi y mím thành một đường thẳng, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy, theo đó, ánh mắt y nâng lên, yên lặng nhìn chăm chú vào Thân Giác.
"Ngươi hận ta phải không? Bởi vì lúc đó ta... đã không đến cứu ngươi, Thân Giác."
Y phát hiện biểu tình của đối phương có chút phập phồng khi nghe được lời này, y nhịn không được mà nhắm mắt lại.
Tính đến tính đi, chung quy cũng vì một món nợ oan nghiệt.
Lúc trước, khi còn ở Huyền Hàn Sở, vì kiếm tài liệu làm pháp khí cho y mà Thân Giác phải hiến thân làm mồi, y và Phù Cửu Âm đều nhìn thấy đối phương bị Giao nhân bắt đi. Tuy y muốn cứu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nghĩ được chứ không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/3539009/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.