Thân Giác nghe thấy thanh âm thì nghiêng người sang một chút rồi mới quay đầu, nghi hoặc nhìn qua Giang Vân Tích.
Giang Vân Tích rũ mắt, thấp giọng nói: "Thân thể của ta có chút không thoải mái, muốn về sớm một chút."
Thân Giác nghe vậy thì không khỏi nhìn về phía Giải Trầm đang ở trên lôi đài. Giải Trầm tuy nhỏ tuổi nhưng lại đối chiến không chút hoang mang nào là chuyện trong dự đoán. Y đối diện với đấu pháp của ma tu cũng không hề vội vã công kích trước, trước tiên y sẽ nghiên cứu pháp thuật mà đối phương ra tay rồi mới từng chiêu từng chiêu mà hóa giải.
"Ngọc Khuynh!" Giang Vân Tích đứng bên cạnh lại cất lời, lần này trong giọng nói có chút ý vị thúc giục.
Thân Giác cũng đành phải đứng lên, "Vậy thì đi thôi, ngươi có thể tự đi được chứ?"
"Có chút tê mỏi, huynh có thể đỡ ta một chút được không?" Giang Vân Tích nâng mắt, có chút bất an nhìn Thân Giác, Thân Giác quan sát kỹ Giang Vân Tích một lần, tuy rằng sắc mặt đối phương có chút hồng, nhìn không ra vấn đề gì nhưng cuối cùng vẫn là vươn tay ra.
Có đồng môn quen biết với Giang Vân Tích thấy được cảnh này, còn tiến đến hỏi chuyện, "Giang Vân Tích, đệ làm sao vậy?"
"Đệ có chút không thoải mái, muốn về khách điếm nghỉ ngơi một chút." Giang Vân Tích nói.
"Ta đưa đệ trở về nhé, ngự kiếm trở về rất nhanh đó." Người nọ vừa nói xong liền đi qua nâng lấy Giang Vân Tích, nhưng Giang Vân Tích lại liên tục lui về sau mấy bước, "Không cần, không cần đâu, sư huynh vẫn nên ở đây xem thi đấu đi, đệ có thể tự về được."
Thân Gáic khựng lại, mới vừa nãy bước chân lúc Giang Vân Tích lùi về sau không hề có bất luận một chút khó chịu nào. Cậu nhìn về phía Giang Vân Tích, ánh mắt lạnh xuống, "Nếu có thể tự mình trở về, vậy thì ngươi liền trở về đi."
Giang Vân Tích rõ ràng có chút cứng đờ, trong ánh mắt nhìn về phía Thân Giác đều là không thể tin được, mà Thân Giác thì đã xoay người ngồi trở về vị trí ban đầu.
Vị sư huynh mới vừa muốn hảo tâm giúp đỡ nhìn được một màn này, cảm thấy rất xấu hổ, do dự hồi lâu mới nói với Giang Vân Tích: "Vân Tích, không thì vẫn là ta đưa đệ trở về đi?"
"Không.. Không cần, đa tạ sư huynh." Giang Vân Tích thu lại ánh mắt trên người kia trở về, "Đệ... Đệ có thể... Có thể tự mình trở về được."
Thiếu niên xoay người rời khỏi đại hội, chỉ là vào lúc rời đi lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua Thân Giác, tuy rằng thiếu niên không thấy rõ biểu tình của Thân Giác, nhưng thiếu niên có thể đoán được đối phương hẳn là đang tập trung nhìn về phía lôi đài.
Mà người trên lôi đài chính là Giải Trầm sư huynh.
Ngọc Khuynh huynnh ấy vĩnh viễn chỉ nhìn về phía Giải Trầm sư huynh.
Chỉ cần có Giải Trầm sư huynh ở đó, thì Ngọc Khuynh huynh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ chú ý đến mình.
"Rất tức giận sao?" Bên tai Giang Vân Tích đột nhiên vang lên một đạo âm thanh, thiếu niên khi nghe thấy âm thanh bất chợt vang lên thì không hề quay đầu, chỉ cắn răng nói, "Ta sẽ không hợp tác với ngươi."
"Thật sự không hợp tác sao? Kỳ thật ngươi cũng không cần phải làm cái gì, chỉ cần dẫn Giải Trầm đến chỗ ta là được." Thanh âm kia rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng khiến cho Giang Vân Tích không thể làm ngơ, "Ngươi xem Giải Trầm là sư huynh, nhưng Giải Trầm lại không xem ngươi là sư đệ trong mắt nha, rõ ràng y cũng đã có một Cửu Vĩ Hồ nhưng lại còn trộm chú ý đến Thanh Long của ngươi, này không phải rất quá đáng sao?"
Theo từng thanh âm vang lên, sắc mặt Giang Vân Tích càng ngày càng khó coi.
"Chỉ cần y không còn xuất hiện nữa, ngươi cũng sẽ không cần lo lắng Thanh Long của ngươi chạy theo y nữa. Nếu ngươi không thể hạ thủ được, vậy thì không bằng để ta giúp ngươi làm?"
Giang Vân Tích nhìn chằm chằm vào Giải Trầm trên lôi đài, hồi lâu sau mới trả lời: "Giúp như thế nào?"
"Đưa thân thể ngươi cho ta mượn là được."
......
Thân Giác xem hết toàn bộ trận đấu mới trở về khách điếm, trên đường trở về khách điếm, cậu đi một chuyến đến tiệm thuốc, kế bên tiệm thuốc là một quán điểm tâm đang mở, Thân Giác nhìn một lúc, vẫn là đi vào mua một chút điểm tâm.
Vì Thiên Thủy Tông yêu cầu đệ tử phải tích cốc, cậu bỏ điểm tâm vào nhẫn trữ vật, chờ đến khi vào phòng rồi mới lấy ra.
"Giang Vân Tích." Thân Giác đem đồ vật để lên bàn, nhìn thấy màn giường đóng chặt thì có chút nhíu mi.
Chẳng lẽ Giang Vân Tích thật sự sinh bệnh sao? Thật sự không lừa cậu?
Thân Giác nghĩ nghĩ, đi đến mép giường, một bên gọi tên Giang Vân Tích, một bên duỗi tay đến vén màn giường lên. Người nằm trên giường đưa lưng về phía cậu, một chút cử động cũng không có.
"Ngươi có ổn không?" Thân Giác không thấy rõ mặt Giang Vân Tích nên hướng người vào trong để xem xét, nhưng vừa mới nhìn vào thì người nằm trên giường đột nhiên quay mặt qua.
Thân Giác bị dọa hoảng sợ, tim thoáng nhảy lên một chút.
Sắc mặt Giang Vân Tích trắng bệch, nhìn thấy đó là Thân Giác liền muốn giãy dụa ngồi dậy, "Ngọc Khuynh, huynh về rồi, ta...."
"Ngươi đừng ngồi dậy." Thân Giác nhìn thấy sắc mặt Giang Vân Tích như vậy, cũng không thấy giống như đang giả bệnh. Cậu duỗi tay sờ lên trán Giang Vân Tích thì phát hiện da thịt dưới tay nóng bỏng, không khỏi cảm thấy may mắn bản thân trước khi về đã mua một chút thuốc dùng cho những bệnh vặt dễ gặp hằng ngày, "Ta mua thuốc về rồi, ngươi uống xong rồi ngủ tiếp."
Hẳn là Giang Vân Tích nhiễm phong hàn, tuy rằng tu sĩ có thể sống lâu nhưng bản chất vẫn là con người, cho nên họ vẫn có thể nhiễm phong hàn như người bình thường.
Thân Giác thu tay xong thì gọi tiểu nhị giúp cậu sắc thuốc. Giang Vân Tích uống thuốc xong liền ngủ, cứ cách một lúc Thân Giác lại đến xem xét tình huống của Giang Vân Tích, thấy đối phương không còn sốt cao nữa thì mới hóa rồng tiến vào lu nước ngủ.
........
Ngày thứ hai, thời điểm Thân Giác tỉnh lại thì Giang vân Tích đã thức dậy, thiếu niên nhìn thấy Thân Giác tỉnh dậy thì cười nhẹ, "Ngọc Khuynh, hôm nay có xem thi đấu nữa không?"
"Thân thể ngươi đã khỏe chưa?" Thân Giác nhìn Giang Vân Tích.
Giang Vân Tích gật gật đầu, "Đã tốt rồi, nếu như muốn đi xem thi đấu thì chúng ta vẫn nên đi sớm một chút, ta sợ trễ thêm chút nữa sẽ không giành được vị trí phía trước, nghe nói hôm nay có rất nhiều ma tu thi đấu."
Ma tu?
Hôm nay Tiết Vấn Xuân sẽ thi đấu sao?
Thân Giác suy nghĩ một chút, vẫn là nên ra ngoài cùng với Giang Vân Tích, hôm nay Thân Giác lại thay đổi một khuôn mặt khác, cậu dịch dung thành vị đại phu ở tiệm thuốc hôm qua. Thời điểm bọn họ vừa ra cửa thì đúng lúc đụng phải Giải Trầm cùng Phù Cửu Âm.
Hôm nay Phù Cửu Âm cuối cùng cũng không mặt y phục màu đỏ nữa, trên người hắn mặc bạc sam y màu xanh lá, tóc dài được buộc gọn lại bằng phát quan cùng màu. Thời điểm nhìn đến hai người Thân Giác thì hắn lay động quạt lông trên tay, "Hôm nay các ngươi cũng đến xem thi đấu?"
"Vâng." Giang Vân Tích trả lời, sau lại nhìn về phía Giải Trầm, "Giải sư huynh hôm nay không thi đấu sao?"
"Không có." Giải Trầm nhàn nhạt nói.
Giang Vân Tích nga một tiếng, "Ngày mai đệ sẽ thi đấu, có chút khẩn trương, cảm thấy mọi người đều rất lợi hại, phỏng chừng ngay cả vòng loại đệ cũng không qua được."
Thân Giác nghe vậy, ở nơi người khác nhìn không thấy lại có chút nhíu mày, kỳ thật cậu không thích ở trước mặt người khác thừa nhận bản thân yếu ớt, Giang Vân Tích ký kết khế ước cùng cậu, nếu Giang Vân Tích yếu, đó đại biểu cho việc cậu cũng yếu. Tuy rằng đó là sự thật, nhưng từ miệng người một nhà nói ra thì thật sự không dễ nghe chút nào, cho nên cậu liền nhìn về phía Giang Vân Tích, "Chúng ta đi thôi."
"Haiz, đừng nóng vội như vậy chứ, đều là xem thi đấu thì không bằng chúng ta đi cùng nhau đi." Tròng mắt Phù Cửu Âm lưu chuyển, không biết hắn đang suy nghĩ gì, dù sao Thân Giác cảm thấy đó cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Thế nhưng Giang Vân Tích lại đồng ý, thời điểm cùng nhau ngồi xuống, Giang Vân Tích nói muốn thỉnh giáo Giải Trầm, chủ động ngồi xuống bên cạnh Giải Trầm, còn Phù Cửu Âm lại không biết vì sao mà lại ngồi xuống bên cạnh Thân Giác.
Giải Trầm chú ý đến diều này, ánh mắt hướng về phía bọn họ liếc nhìn.
"Tiểu xú long, mấy ngày nữa chúng ta cũng thi đấu, không biết chúng ta có thể đối chiến với nhau không nhỉ?" Phù Cửu Âm nhìn về phía trước, một bộ dáng lười biếng.
Thân Giác đồng dạng cũng đang nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc, "Khẳng định là có."
Phù Cửu Âm nghe vậy liền cong môi, chuyển mắt nhìn về phía Thân Giác, "Vì sao ngươi lại chắc chắn như vậy?"
"Bởi vì ta sẽ chọn ngươi." Thân Giác nghĩ đến việc tên Phù Cửu Âm này trừ bỏ đối xử có chút khác biệt với Giải Trầm thì đều không để bụng đến bất kỳ ai khác, nhưng hắn lại nhớ kỹ những người mạnh, giống như việc hắn nhớ kỹ gã Tiết Vấn Xuân vậy.
Nếu chỉ bày ra một bộ dáng né tránh, thì đừng nói đến việc được Phù Cửu Âm nhớ rõ, chỉ sợ một chút chú ý hắn cũng lười cho cậu.
"Hảo cốt khí." Phù Cửu Âm cười khẽ ra tiếng, hơi thò đầu qua, "Lần này đã chuẩn bị được bao nhiêu lân rồng để ta lột xuống rồi?"
Thân Giác quay đầu, không hề tránh né ánh mắt của Phù Cửu Âm, "Không biết nữa, còn lông đuôi của ngươi đã mọc tốt hơn chưa? Cũng chưa thấy ngươi biến về nguyên hình lần nào, đừng nói là lông đuôi của ngươi còn chưa mọc hết nhé?" Nói xong, cậu đột nhiên cười lên một tiếng, "Dù sao thì người già mọc tóc có chút chậm, về tình về lý thì cũng có thể thông cảm được."
Phù Cửu Âm: "...."
Giữa mày hắn nhảy nhảy, lần đầu tiên bị người khác chọc giận như thế này. Mỹ lệ như hắn, từ trước đến nay đều chưa từng nghe qua loại lời nói như vậy, khi mọi người nhìn vào hắn, ai ai cũng khen hắn đẹp, đây là lần đầu tiên có gia hỏa dám đứng trước mặt hắn nói những lời này, thậm chí còn chế giễu rằng hắn đã lớn tuổi.
"Giải Trầm khi nói chuyện với ngươi chắc cũng có chút khoảng cách nhỉ, dù sao thì số tuổi của y còn chưa bằng số lẻ của ngươi nữa mà." Thân Giác tiếp tục nói, "Chỗ ta có một ít đan dược, có thể trị..."
Còn chưa nói dứt lời thì đã bị hạ cấm ngôn.
Phù Cửu Âm vươn tay vỗ vỗ gương mặt Thân Giác, ngoài cười trong không cười mà nói: "Tiểu xú long, nếu ngươi lại lắm lời, ta liền đem hàm răng xinh đẹp trong miệng ngươi rút ra hết đấy."
Thân Giác đáp lại bằng một ánh mắt xem thường.
Phù Cửu Âm tức giận nắm chặt quạt tròn trong tay, hắn không thể động thủ ở nơi này được, nếu không thì Giải Trầm sẽ tức giận với hắn, nhịn một chút, đến lúc lên lôi đài rồi thì liền có thể đem tiểu xú long không hiểu chuyện này đánh đến bò xuống sàn.
Hai người nói chuyện kẹp đao giấu kiếm, Phù Cửu Âm tựa hồ không còn tâm tình nói chuyện cùng Thân Giác nữa, quay đầu nhìn về phía lôi đài, mà Thân Giác ở một bên là tìm thân ảnh của Tiết Vấn Xuân khắp nơi, không nghĩ đến vậy mà rất nhanh đã tìm được gã.
Vị trí dành cho Ảm Hồn Môn vậy mà lại ở đối diện Thiên Thủy Tông, các đệ tử đều mặc y phục màu đen, chỉ duy nhất một người mặc một thân bạch y đang ngồi phía trước, trên đầu che bằng một chiếc ô màu đen.
Hôm qua Tiết Vấn Xuân không đến.
Ánh mắt của Tiết Vấn Xuân tựa hồ đang nhìn qua Thiên Thủy Tông bên này, Thân Giác bất động thanh sắc mà nhìn sang Phù Cửu Âm, lại phát hiện Phù Cửu Âm giống như là không hề để ý.
Cũng đúng, loại người tự cao tự đại như Phù Cửu Âm căn bản sẽ không sợ Tiết Vấn Xuân.
"Nhìn ta làm gì?"
Phù Cửu Âm đột nhiên quay mặt lại, nhìn về phía Thân Giác nói chuyện, còn đột ngột vươn tay nâng mặt Thân Giác lên, "Đúng rồi, tiểu xú long, nơi này có một tên biến thái rất thích theo dõi trân thú thượng cổ, ngươi cần phải giấu đuôi nhỏ của ngươi kỹ vào đó nha."
Hắn cũng không nói nhiều hơn, khi nói xong thì tay lại men theo cằm cậu sờ lên phía trên.
Giữa mày Thân Giác vừa nhíu lại thì ngay lập tức thi pháp hướng về Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm cười ha ha, trực tiếp né tránh.
Vốn dĩ có rất nhiều người đang trộm nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm, lúc này động tĩnh phía Phù Cửu Âm có chút lớn, người nhìn qua lại càng nhiều hơn, tầm mắt họ nhìn từ Phù Cửu Âm sang Thân Giác thì lập tức dừng lại.
Thậm chí còn có người phát ra âm thanh hít khí.
Thân Giác nhìn thấy ý cười trong mắt Phù Cửu Âm thì mới biết mục đích của đối phương là gì. Phù Cửu Âm muốn kéo kẻ chết thay*, muốn Tiết Vấn Xuân để ý đến cậu cho nên mới cố ý ngồi gần, còn cởi bỏ thuật cải trang của cậu.
*Gốc là "Họa thủy đông dẫn": là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ kẻ nham hiểm bắt người khác phải chịu tội thay mình.
Cậu không khỏi nhìn về phía Ảm Hồn Môn ở đối diện, Tiết Vấn Xuân đang xoay mặt về phía bên này.
Thân Giác nhấp môi, mất nửa ngày sau mới một lần nữa nhìn về phía Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm đang đứng cách cậu không đến một trượng, khóe môi câu lên nhẹ nhàng giống như đang thưởng thức vẻ mặt quẫn bách của cậu.
Lúc này, trên lôi đài vang lên tiếng trống, trận thi đấu này kết thúc, tuyển thủ trận tiếp theo đi lên.
Đồng thời, chung quanh bỗng nổi lên những thanh âm ồn ào, Thân Giác bị kinh động thì không khỏi nhìn qua, lúc này mới phát hiện hóa ra là Tiết Vấn Xuân lên sân khấu.
Tiết Vấn Xuân đứng trên lôi đài, tóc dài rũ đến mắt cá chân, trên khuôn mặt tái nhợt luôn có một đoàn ma khí quanh quẩn khiến cho cả người thoạt nhìn càng thêm tối tăm.
Tiết Vấn Xuân chưa từng tham gia Tiên Ma đấu, đây là lần đầu tiên gã tham gia, điều này khiến tu sĩ tại đây kìm lòng không đậu mà nhìn gã nhiều một chút, ngay cả Giải Trầm cũng không khỏi nhìn theo.
Đối chiến với Tiết Vấn Xuân cũng là một vị ma tu, vị ma tu kia lên đài thi đấu, nơm nớp lo sợ hành lễ với Tiết Vấn Xuân, còn chưa kịp nói chuyện thì thân thể đã bị xé thành hai nửa.
Mọi người ồ lên, giám khảo có mặt đều kinh sợ.
"Xin lỗi, lỡ tay, hiện tại kết quả như thế nào?" Tiết Vấn Xuân nâng mắt lên, nhìn về phía ban giám khảo, tuy gã nói xin lỗi nhưng trong ánh mắt lại không hề có tia hối lỗi nào.
Sau một khoảng lặng thì cuối cùng cũng có người gõ vang một hồi trống.
"Ảm Hồn Môn Tiết Vấn Xuân thắng, tiến vào bán kết."
Tiết Vấn Xuân thắng lợi áp đảo, thậm chí còn không cần thi đấu những trận kế tiếp. Gã không biểu tình lặng lẽ rời sân, còn không quên đem theo chiếc ô của gã theo.
Chỉ là vào thời điểm cuối cùng, gã nhìn thoáng qua hướng Thiên Thủy Tông, đồng thời lúc đó, trong đầu Thân Giác vang lên một giọng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]