Sinh nhật cập quan của Mộ Dung Tu, Nhiếp Chính Vương đương nhiên thập phần coi trọng. 
Lễ Bộ từ ba tháng trước đã bắt đầu trù bị. 
Sinh nhật ngày ấy, Mộ Dung Tu ngồi ngay ngắn trên địa vị cao, tiếp nhận lời chúc mừng của văn võ bá quan, trên khuôn mặt mỹ lệ treo nụ cười nhàn nhạt. Hắn là trung tâm của buổi tiệc, khó tránh khỏi phải vui vẻ với các quan khanh, đành uống thêm vài chén rượu. Vài chén rượu xuống bụng, Mộ Dung Tu đã cảm thấy hơi say, mà lúc này trước mặt lại nhiều thêm một chén canh. 
Mộ Dung Tu sửng sốt một chút, thì nhìn thấy Thân Giác. 
Thân Giác buông canh, cụp mi rũ mắt đứng ở một bên. 
“Bệ hạ, rượu hại thân, vẫn nên uống ít đi một chút, đây là canh giải rượu, bệ hạ uống một chút đi.” Thân Giác nhẹ giọng nói, “Đã thử qua độc.” 
Mộ Dung Tu vốn định cự tuyệt, đột nhiên liếc đến bàn tay đang gắp thức ăn của Thân Giác, cái tay kia vẫn còn chằng chịt vết roi chưa khỏi hẳn. 
Hắn lén hỏi Từ ngự y, y cho biết Thân Giác đã nhiều ngày đi tìm y lấy thuốc mỡ. 
Trong cung này, người nào dám tùy ý bừa bãi trừng phạt một người, lại còn dám ngang nhiên qua mặt hoàng đế là hắn? 
Chỉ có Nhiếp Chính Vương. 
Mộ Dung Tu rũ mắt xuống, hàng mi dài giấu đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt. 
Hắn đối với Nhiếp Chính Vương là vừa hận vừa sợ, cũng không biết đối phương coi trọng hắn ở điểm nào. 
Hắn nhịn không được đưa tay xoa xoa ấn đường, đang muốn vươn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/266508/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.