Sắc trời đã khuya dần.
Thân Giác trước tiên liền trở về phòng của mình.
Cậu là thái giám bên người hoàng đế Mộ Dung Tu, nên có một gian phòng riêng để ở.
Cậu ho khan đem y phục ướt đẫm cởi ra, thân thể trắng nõn gầy yếu trải đầy vết roi, trên da cũng có rất nhiều vết sẹo cũ.
Thân thể này thật là xấu, không có chỗ nào tốt đẹp. Đặc biệt là hạ thân khiếm khuyết kia của cậu.
Thân Giác cúi đầu nhìn chỗ đó một lúc mới ngẩng lên.
Khi Mộ Dung Tu còn là hoàng tử, thường xuyên bị các hoàng tử khác bắt nạt. Thân Giác là thái giám bên người hắn cũng không ít lần bị đánh đập. Chung quy, hình phạt của chủ tử, nô tài phải chịu thay. Những năm ấy, trên người cậu có không biết bao nhiêu là vết sẹo.
Thân Giác thay một bộ y phục sạch sẽ, ngồi trước gương đồng lau tóc ướt.
Mộ Dung Tu là mỹ nhân nổi danh của triều Chu. Nếu không, Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không vì gương mặt hắn mà quyết định giúp hắn lên ngôi. Từ xưa đến nay, tình yêu đều do "Sắc" gây ra. Thân Giác bình tĩnh đánh giá chính mình một phen, cảm thấy hiện tại cậu không có chút liên quan nào đến chữ "Sắc" này hết.
Khuôn mặt bình thường, thân thể thì khiếm khuyết, khả năng Mộ Dung Tu coi trọng cậu là cực kỳ thấp.
Thân Giác duỗi tay lau mặt kính, ngón tay của cậu thô ráp hơn mặt kính rất nhiều, là vì đã làm qua nhiều công việc nặng nhọc. Cậu nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ trong gương, nhịn không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/266500/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.