*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Dương đặt tay vào lòng bàn tay Độ Sóc, bị hắn nắm chặt. Cậu vỗ vỗ ngực hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Hắn liếc nhìn cậu một cái rồi nói: “Sáng nay thấy cậu không mang dù theo, lúc nãy tôi về nhà không thấy cậu, đoán là cậu bị nhốt trong trường.”
Trần Dương cúi đầu ừm một tiếng. Hai người yên lặng đi từ hành lang ra đến đầu cầu thang, tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp hành lang. Đèn cầu thang là loại đèn cảm ứng, lúc hai người đi qua, ngọn đèn không những liên tục chớp tắt mà còn vang lên tiếng chập điện “xẹt xẹt”. Trần Dương biết là có ma quỷ quấy phá, cậu nhìn Độ Sóc vẫn thản nhiên như không, chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất an toàn, không còn sợ hãi lo lắng nữa.
Cậu lặng lẽ bước nhanh hơn, đi sát vào cùng sóng vai với Độ Sóc. Một loạt hành động mờ ám của cậu đều không qua khỏi mắt hắn, chỉ là hắn vờ như không thấy. Hai người đi đến cửa dãy phòng học, trời vẫn âm u, mưa to không thấy rõ đường xá như cũ. Trần Dương nhìn Độ Sóc, phát hiện hắn chỉ mang theo một cây dù đen khá to, ý vị này là hai người che chung một cây dù. Có phải quá chật chội không?
“Qua đây.” Trần Dương không kịp suy nghĩ đã nhấc chân bước qua đứng dưới cây dù to. Khoảng cách giữa hai người rất gần, đi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-vao-ngo-am-duong/2312645/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.