Lục Tu Chi nói: “Anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.”
Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi: “Vốn tên là Lục Tĩnh?”
Lục Tu Chi gật đầu.
Khấu Tuyên Linh “à” một tiếng rồi tiếp tục ăn hết xâu kẹo trong tay. Thái độ rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Lục Tu Chi càng bất an, hắn không rõ Khấu Tuyên Linh có kịp phản ứng không.
“A Tuyên, em không trách anh?”
“Không có.”
“Có ý gì?”
Khấu Tuyên Linh quay đầu cười với hắn: “Không có ý trách cứ.”
Lục Tu Chi lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau Khấu Tuyên Linh chịu sai bảo, quy quy củ củ. Khấu Tuyên Linh hỏi cái gì hắn đáp cái đó, không hỏi thì câm miệng. Khấu Tuyên Linh bỗng hỏi: “Sư tổ Lục Tĩnh?”
“Ừm.”
“Lúc kết hôn sao không nói cho em biết?” Khi đó hai người kết hôn ở tổ đình Khấu gia, hành lễ bái thiên địa. Lúc đó không nói, cố tình đợi bốn năm sau mới nói.
Khấu Tuyên Linh nhìn kỹ Lục Tu Chi: “Anh còn gạt em chuyện gì không?”
Trước đây từng hai lần xóa ký ức của Tiểu Khấu Tuyên Linh!
Lục Tu Chi mặt không thay đổi, ánh mắt chân thành: “Không có.” Chuyện này chỉ có trời biết đất biết và hắn biết thôi, đồ ngu mới chủ động thẳng thắn thú nhận vào lúc này.
“Trước kia anh không nói là do sợ em ly hôn với anh.”
Khấu Tuyên Linh hỏi lại: “Bây giờ không sợ nữa?”
Lục Tu Chi lặng lẽ nắm tay đối phương cười nói: “Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-vao-ngo-am-duong/2312618/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.