Trần Dương vừa vào phòng đã giữ chặt Độ Sóc - người vừa biến về nguyên dạng: "Anh cũng không cảm nhận được quỷ khí sao?"
Thật ra mấy thứ như cây liễu bên sông, cây hòe trong đình đúng là có thể che giấu quỷ khí, lừa được quỷ soa thông thường. Nhưng cậu vẫn muốn hỏi lại một lần, trong lòng có tâm sự, không tìm hiểu rõ thì thật khó chịu.
Độ Sóc nắm ngược lại tay Trần Dương, đan mười ngón tay vào nhau rồi nói: "Anh không quản chuyện dương gian."
"Hả?" Trần Dương sửng sốt, không hiểu nói: "Quỷ hòe, yêu tà hại người hẳn được xem là chuyện của âm phủ đúng không?!"
"Yêu tà hại người là chuyện của dương gian. Chết rồi mới tính là chuyện của âm phủ."
Hai giới âm dương, quy tắc phân minh. Từ nhỏ Trần Dương đã đặt một chân vào âm phủ, tất nhiên biết quy tắc này. Độ Sóc là quỷ soa, một khi phạm luật sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế nên địa phủ mới hợp tác với nhân gian, để thiên sư bắt lệ quỷ tà môn, tinh quái yêu tà, sau đó áp giải về địa phủ chịu xét xử.
"Theo lời anh nói, quỷ hòe quấy phá không tính là chuyện của âm phủ...Vậy cái khối u nhọt mọc trên cây hòe thì sao?"
Khối u mọc trên cây, đến khi chín muồi sẽ có ngũ quan. Lúc đó, quỷ hồn bám vào cây đã không còn là quỷ mà là tinh quái. Từ quỷ thành tinh, che giấu quỷ khí, đi khắp âm dương hai giới, ắt sẽ gieo họa.
"Ừm." Độ Sóc ôm lấy Trần Dương, đặt cậu xuống giường, xoa xoa cổ cậu nói: "Ngủ đi."
"Không ngủ được."
Độ Sóc dừng lại, bình tĩnh nhìn cậu. Động tác xoa ấn biến thành vuốt ve như có như không, đầy ám chỉ sâu xa. "Mệt là ngủ được thôi."
Trần Dương nắm lấy bàn tay đang quấy phá trên cổ: "Em đang nghĩ về vụ án, không có tâm tư. Anh đừng phá em."
Độ Sóc trở mình, đặt tay ngang bả vai Trần Dương, ngăn cản động tác của cậu: "Trời sắp sáng rồi, không ngủ thì ngày mai lại không có tinh thần, làm sao tìm được yêu tà? Ngoan, ngủ đi."
"Bây giờ đã là ngày hôm sau rồi, anh nói cho em biết từ gợi ý thứ hai đi?"
Độ Sóc lẳng lặng nhìn cậu, vẻ mặt không thay đổi, không nhìn ra tâm tình trong mắt hắn. Trần Dương cũng không sợ, cậu đã sớm quen tính cách hổ giấy này, không sợ hãi chút nào: "Anh nói em biết rồi em mới có thể ngủ được."
Sợ là nói xong cậu càng không ngủ được, trái lại còn hưng trí bừng bừng.
Độ Sóc mở miệng: "Gần đây anh học được một câu niệm chú ở dương gian, cảm thấy rất thú vị. Em muốn nghe không?"
Quỷ soa học niệm chú của thiên sư dương gian?
Quả nhiên Trần Dương bị phân tán lực chú ý, lộ ra vẻ hứng thú hỏi: "Câu đó thế nào?"
Độ Sóc tùy tiện làm thủ quyết, nhìn cậu chăm chú nói: "Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an trữ."
*Chú thích: Đầu óc sáng suốt, tâm hồn an bình.
Cậu hơi sửng sốt, một lúc sau mới kịp phản ứng đây là câu niệm chú tịnh tâm ngắt đầu bỏ đuôi, có công hiệu ổn định tinh thần. Với cậu mà nói, nghe câu này tựa như được phun thuốc an thần vậy, làm cậu buồn ngủ ngay lập tức.
Trần Dương ngáp một cái, lầu bầu nói: "Anh gạt em." Cậu vừa dứt lời đã lập tức nhắm mắt, ôm một cánh tay Độ Sóc nặng nề ngủ.
Hắn nghiêng người nhích lại gần, hôn lên trán cậu một cái: "Giữ lòng an bình."
Cộng thêm pháp lực chú ngữ của Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô đại đế, đủ để Trần Dương ngủ một giấc yên ổn đến sáng mới tỉnh.
Chín giờ rưỡi sáng Trần Dương mới dậy rửa mặt đi xuống, những người khác đều đã dậy ngồi dưới lầu. Mao Tiểu Lỵ từ từ nhắm hai mắt, hai tay bắt chéo làm một thủ thế kỳ dị, hai ngón trỏ kẹp một cây bút lông. Trước mặt cô là bàn ăn, trên bàn là chu sa và bùa vàng. Cát Thanh ngồi bên cạnh chống hai má, tò mò nhìn. Bên kia là Phùng Viễn và Vi Xương Bình, hai người nằm nhoài trên bàn ăn, gương mặt tái nhợt, hai mắt vô thần.
Trần Dương đến gần Mao Tiểu Lỵ, nghe cô lẩm bẩm trong miệng: "... Thượng tắc hộ thân bảo mệnh, hạ tắc phược quỷ phục tà, nhất thiết tử hoạt giảm đạo phạt trường sinh, cấp cấp như luật lệnh."
*Chú thích: Trên thì bảo hộ thân thể, dưới thì ngăn chặn quỷ dữ, tất cả sống chết giảm đạo trường sinh, lập tức tuân lệnh.
Cát Thanh vừa thấy Trần Dương, lập tức mời cậu ngồi ăn điểm tâm. Cậu cám ơn rồi kéo ghế ngồi xuống, sau đó nhìn quanh bốn phía. Không thấy Độ Sóc và Khấu Tuyên Linh đâu, cậu thầm nghĩ có lẽ hai người đi ra ngoài điều tra vụ án rồi, dù sao cũng đã trễ thế này rồi.
"Đại sư Trần, sao Mao tiểu thiên sư vẽ bùa mà cần làm thủ thế và niệm chú vậy?"
Phùng Viễn và Vi Xương Bình ngóng tai nghe, cũng muốn biết nguyên nhân.
"Đó là quy tắc khi vẽ bùa. Trước khi vẽ bùa phải tịnh thân tịnh tâm, chuẩn bị giấy bút mực. Trước khi hạ bút là phải tế mực và giấy, vừa rồi cô ấy tế bút, sau đó đến mực, thành tâm làm hết các bước mới có thể vẽ bùa."
"Vẽ bùa yêu cầu phiền phức như vậy sao?" Cát Thanh ngơ ra: "Trong ti vi, bút chấm vào chu sa, trực tiếp vẽ lên bùa vàng là có thể dùng rồi."
"Nếu dễ như vậy thì ai cũng vẽ được rồi, còn cần thiên sư ra tay hàng yêu phục ma làm gì nữa?" Trần Dương nhìn Mao Tiểu Lỵ, cô mở mắt ra, cầm bút chấm vào chu sa, nét bút cứng cáp, động tác liền mạch lưu loát. "Nhưng có vài người, vẽ bùa không cần phiền phức như vậy. Bút chấm chu sa, nước chảy thành sông."
"Ồ, sao vậy?"
"Thiên phú cao. Bất cứ nghề nào cũng có thiên tài." Cậu chỉ vào Mao Tiểu Lỵ: "Cô ấy chính là thiên tài trong phân cục của chúng tôi, trời sinh ăn chén cơm này. Người khác mất vài ngày mới vẽ được một lá bùa, cô ấy chỉ cần nửa giờ là vẽ được một xấp."
Cát Thanh khẽ há miệng, ánh mắt nhìn Mao Tiểu Lỵ ẩn ẩn tia kính sợ. Nếu cô biết trước thì đã không kiêu ngạo đối chọc gay gắt với Mao Tiểu Lỵ như hôm qua, may mắn cô và Mao Tiểu Lỵ ngủ chung một phòng.
Mao Tiểu Lỵ lặng lẽ mở một mắt nhìn Trần Dương. Cậu ngồi nghiêm chỉnh, cho dù đang ăn bánh mì nướng cũng giống như tiên nhân uống gió ăn sương.
Anh Trần không hổ là cục trưởng nhân tài của bọn họ, những lời vừa rồi của anh Trần, cô liền tin năng lực của mình được ghi nhận.
Trần Dương ăn sáng xong, nhìn Phùng Viễn và Vi Xương Bình ngồi đối diện, cậu dừng một chút rồi nói: "Rạng sáng bị hoảng sợ, đến giờ hai người vẫn chưa bình tĩnh sao?"
Phùng Viễn ngồi ngay ngắn nói: "Bị kinh hãi là một nguyên nhân, đau buồn cũng là một nguyên nhân, ngoài ra còn có một lý do khác..." Hắn bày vẻ mặt khó có thể chịu đựng nhưng vẫn cố hết sức không mắng chửi: "Khấu thiên sư, đặc biệt thành kính."
Trần Dương: "???"
Đúng lúc này, Độ Sóc và Khấu Tuyên Linh đi vào. Độ Sóc trực tiếp ngồi xuống cạnh Trần Dương, Khấu Tuyên Linh kỳ quái liếc nhìn cậu. Khó có thể lý giải sức hấp dẫn của cậu, thế mà có thể hấp dẫn cục trưởng xưa nay lạnh lùng.
Chẳng lẽ do đạo hạnh, thiên phú cực cao, đệ tử thế gia?
Trần Dương nhìn Độ Sóc cầm bánh mì nướng và sữa, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể ăn hả?"
"Có thể."
"Không cần làm phép mà có thể trực tiếp ăn thức ăn của dương gian, đây là pháp thuật kỳ diệu gì vậy?"
"Sau này anh sẽ dạy em."
"Ừm." Trần Dương gật đầu, sau đó lại nói: "Từ gợi ý thứ hai."
Độ Sóc liếc mắt nhìn hắn: "Phương."
"Tiếp theo đâu?"
"Hết rồi."
"Chỉ có một chữ hả?!" Trần Dương khó tin: "Chỉ có một chữ thì làm sao em đoán được?"
"Vậy mới nói hôm qua là phúc lợi."
"..." Bàn tay đặt dưới bàn của Trần Dương lén nắm chặt góc áo của Độ Sóc: "Anh Độ, anh nói nhỏ cho em biết thêm một chữ đi, được không? Anh, anh Độ, nói cho em biết được không?"
Độ Sóc không dao động, bày thái độ dầu muối không ăn nhưng lại mở miệng nói: "Có liên quan đến nhà ma Mật Vân."
Hai mắt cậu sáng lên: "Anh là tốt nhất."
Quả nhiên là hổ giấy.
Sau khi dùng bữa sáng xong, ba người Phùng Viễn lại bị Khấu Tuyên Linh đuổi ra cửa, đi dạo xung quanh hấp dẫn lực chú ý của yêu tà. Khấu Tuyên Linh còn cố ý dặn dò Vi Xương Bình giao tiếp nhiều với cô gái xinh đẹp mới quen hôm qua.
Vi Xương Bình kỳ quái hỏi: "Tại sao?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Cậu nói cô ta rất xinh đẹp."
"Xinh đẹp có vấn đề gì sao? Khấu đại sư, anh như thế là kỳ thị đó?"
"Không. Điểm khả nghi của cô ta nằm ở chỗ cô ta coi trọng cậu."
"..."
Chẳng lẽ kỳ thị hắn không tính là kỳ thị?
Cát Thanh là con gái, thật sự không dám ra ngoài. Mao Tiểu Lỵ bảo cô nàng không cần sợ, cô vừa vẽ hơn mười lá bùa ngũ lôi. Cát Thanh cảm kích, vươn tay muốn nhận.
Mao Tiểu Lỵ bỗng nói: "Một lá hai trăm."
Cát Thanh: "..."
Tuy rằng bị hố nhưng Cát Thanh vẫn mua mười lá. Sở dĩ không mua nhiều được vì Phùng Viễn và Vi Xương Bình cũng giành mua.
Mao Tiểu Lỵ lại nói: "Phụ nữ hai trăm, đàn ông năm trăm."
Vi Xương Bình bất mãn: "Cô vậy là kỳ thị giới tính."
Dù vậy họ cũng không có cách nào khác, vẫn phải mua.
Trần Dương âm thầm cho Mao Tiểu Lỵ một ánh mắt tán thưởng, tỏ vẻ cô làm không tồi. Cô nàng ưỡn ngực, cái này trong tầm tay nha, tỏ vẻ cô nàng sẽ không ngừng cố gắng.
"Đúng rồi." Trần Dương lên tiếng: "Mọi người nhớ về ngủ trưa, nghỉ ngơi cho tốt. Tối nay lại đi dạo, xác xuất dụ được yêu tà cao hơn."
Ba người kia hoảng sợ, kiên quyết từ chối. Cậu thở dài nói: "Chúng tôi sẽ đi theo sau mọi người."
Có câu này, bọn họ mới miễn cưỡng yên tâm.
Ba người đi ra ngoài, Khấu Tuyên Linh nhìn bùa vàng còn chưa khô nét mực trước mặt Mao Tiểu Lỵ. Lung tung lộn xộn, không gọn gàng sạch sẽ chút nào, nhìn bút và mực, có lẽ là được vẽ thêm.
Cô nàng vừa vẽ vừa lẩm bẩm: "Sớm biết lá bùa kiếm được nhiều tiền như vậy, em nên vẽ nhiều một chút."
Khấu Tuyên Linh khiếp sợ há miệng: "Cô cứ vẽ như vậy?"
Mao Tiểu Lỵ không hiểu: "Hả? Làm sao?" Cô khựng lại một chút rồi mới kịp phản ứng: "Tôi có tế bút và mực rồi."
"..."
Vẽ bùa phải chú ý canh giờ, thành tâm và hành văn liền mạch lưu loát, trong lúc vẽ không thể có suy nghĩ đen tối, càng không được gián đoạn. Nhưng nhìn Mao Tiểu Lỵ thế kia, bán bùa xong lại vẽ tiếp, vừa vẽ vừa nghĩ muốn bán bùa kiếm tiền. Sao sư tổ không hiển linh giáng một tia sét đánh chết đứa cháu xấu xa này luôn đi?
Có lẽ vẻ mặt không dám đáp lời của Khấu Tuyên Linh quá mức rõ ràng, Trần Dương bèn lên tiếng: "Tiểu Lỵ vẽ bùa trước nay chỉ cần tế giấy và mực, không cần canh giờ, không cần tịnh thân tịnh tâm. Tế rồi viết, rồi niệm thần chú, đại khái chỉ cần chăm chú một chút, mọi thứ đều suôn sẻ."
Bùa tiên thiên!
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu Khấu Tuyên Linh, bùa vàng của đạo gia chia thành bùa tiên thiên và bùa hậu thiên. Trước khi vẽ bùa hậu thiên, cần chuẩn bị rất nhiều nghi thức và luật lệ, mấy ngày liền phải tính cho đúng canh giờ, nhưng như thế vẫn có khả năng bị thất bại. Còn bùa tiên thiên, là bùa có linh quang, vung bút lên tám chín phần là có thể thành bùa.
Đây là thiên tài đạo gia, gân cốt kì giai. Có lẽ không cần thụ lục báo lên thiên đình thì đã được đăng danh thiên tào.
*Chú thích: gân cốt kì giai ý chỉ có thiên phú đặc biệt, thích hợp để làm việc gì đó. Cái này dễ nghe thấy trong mấy tiểu thuyết võ hiệp nha.
Khấu Tuyên Linh kinh ngạc nhìn về phía Mao Tiểu Lỵ và... thẻ bài tím thiên sư cấp sáu của cô, hắn lập tức đen mặt. Rốt cuộc là lười biếng đến mức nào mà vẫn còn là thiên sư cấp sáu?
Gân cốt kì giai như vậy mà bị lãng phí, đau lòng không thôi.
Khấu Tuyên Linh không đành lòng nhìn Mao Tiểu Lỵ, quay đầu hỏi Trần Dương: "Cục trưởng Trần là cấp mấy?"
"Không có cấp bậc."
"Đúng là nhân tài, tuổi còn trẻ đã không có... không có cấp bậc?!" Khấu Tuyên Linh rất kinh ngạc: "Thiên sư không có cấp bậc còn gọi là thiên sư sao? Làm sao mà cậu được làm cục trưởng phân cục?"
"... Có người ở phía trên."
Khấu Tuyên Linh: "..."
Nhưng sau đó hắn bỗng nhớ ra: "Không đúng, cậu đã nhận đơn hàng ba sao đúng không? Tôi xem bình luận trên app, trên đó nói cậu đã triệu hồi quỷ soa Phong Đô... Chẳng lẽ không phải cậu mà là Mao Tiểu Lỵ?"
Mao Tiểu Lỵ mở mắt nói: "Không phải tôi, là anh Trần."
"Không thụ lục, không đăng thiên tào. Sao có thể gọi được quỷ soa Phong Đô?"
____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
"Không thụ lục, không đăng thiên tào. Sao có thể gọi được quỷ soa Phong Đô?"
"... Có người ở dưới."
Giải thích một chút, lúc pháo hôi chơi gọi quỷ bị giết chết, công có biết. Nhưng hắn không quản, Bắc Âm đại đế là tôn thần đạo giáo, hắn hờ hững, mặc kệ chuyện dương gian, chỉ để ý chuyện âm phủ. Nếu không vì Trần Tiểu Dương, hắn sẽ không đến dương gian.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]