Mã Kỳ Kỳ bị kinh sợ không nhẹ, vốn là một cô gái dịu dàng ít nói, lần này bị dọa, ngay cả một câu cũng nói không xong. Lúc xuống lầu ăn cơm, cô vẫn dính chặt bên cạnh Cát Thanh. Cô mặc váy dài đến tận chân, chỉ lộ ra mấy đầu ngón chân xinh xinh. Cổ áo cao che kín cần cổ và cả vết xanh tím do bị dây siết.
Cát Thanh vẫn luôn ở bên cạnh Mã Kỳ Kỳ, quay sang nói với Mao Tiểu Lỵ: "Đêm nay tôi ngủ cùng Kỳ Kỳ."
Mao Tiểu Lỵ gật đầu nói: "Cũng tốt."
Buổi tối, ánh trăng len qua kẽ hở của tấm rèm chiếu vào phòng. Hai cô gái đang nằm trên giường, dù không có gió nhưng tấm rèm vẫn bay lên bay xuống, vô cùng quỷ dị.
Cát Thanh bỗng mở choàng mắt, nhìn về phía cửa sổ. Phát hiện tấm rèm bị gió thổi bay, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là gió lớn quá, nhưng sau đó cô cứng đờ cả người.
Cô nhớ rất rõ, trước khi ngủ cô đã đóng cửa sổ rồi mà. Sao bây giờ tấm rèm lại bay lên?
Hay là nói, cái gì đã mở cửa sổ?
Cát Thanh nuốt nuốt nước bọt, không dám cử động. Cô nhìn chằm chằm tấm rèm đang bay phất phơ, một bóng dáng xuất hiện ở đó, đen như mực, mặt hướng về phía cô, đang nhìn cô chằm chằm.
Cát Thanh chớp mắt mấy cái, giảm bớt cảm giác đau rát do trợn mắt nhìn lâu. Bỗng cô ngồi bật dây, xốc chăn mở đèn đầu giường. Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, tấm rèm múa may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-vao-ngo-am-duong-2/2161654/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.