Chương trước
Chương sau
Giữa trưa hôm sau, ánh mặt trời gay gắt, trong và ngoài sân nhà Mạc Tuyết Dao vô cùng ầm ĩ.

Bên ngoài sân là một đám người vây quanh, cửa sân không lớn lại có không biết bao nhiêu là đầu người từ cao đến thấp. Trên đầu tường, một đám con nít ngồi chồm hổm lớn có nhỏ có, miệng thì ăn tay thì tách, không lâu sau dưới chân tường đã chất đống không ít vỏ hạt dưa.

Mục An quỳ trên phiến đá xanh ở giữa sân, trên bờ vai trần cột một sợi dây mây: "Dì Mạc, là con không đúng, dì đánh con mắng con đều được, nhưng con đã làm bẩn sự trong sạch của Đàm Tâm Nặc, xin cho con cưới nàng ấy làm bình thê."

Mạc Niệm Từ đứng ở cửa nhà đưa lưng về phía Mục An, sống lưng thẳng tắp, bà kiềm lửa giận, giọng nói lạnh tanh: "Đi đi, hôn sự giữa con và Mạc Tuyết Dao hủy bỏ! Sau này con thích cưới ai thì cưới người đó, không liên quan gì đến nhà chúng ta."

"Dì Mạc!" Mục An quỳ đó hổ thẹn vô cùng: "Là hành vi của con không thỏa đáng, xin dì đừng hủy hôn ước."

"Đi đi!" Mạc Niệm Từ bất lực xua tay: "Ta không trách con, Tuyết Dao không xứng với con, đi đi." Cử chỉ mờ ám của Mục An và Đàm Tâm Nặc không phải là chuyện mới mẻ gì, Mạc Niệm Từ đã muốn hủy hôn từ lâu, đáng tiếc Mục gia không đồng ý, bây giờ vừa khéo là một cơ hội.

Mạc Ngôn Tín chạy ra, cầm que cời lửa nhắm vào đầu Mục An mà đánh: "Người xấu! Bắt nạt tỷ của ta, mau cút đi."

Máu trên đầu chảy xuống, Mục An vẫn không nhúc nhích: "Dì Mạc, nể tình mẫu thân và cửu cửu của con, xin dì tha thứ cho con lần này."

"Đi đi."

Mục An vẫn quỳ ở đó, không hề động đậy.

Người dân trong thôn vây xem thỉnh thoảng la ó lên, lúc thì hét: "Đánh mạnh vào!" Lúc lại hô: "Kiên trì, quỳ đừng nhúc nhích!" Không biết rốt cuộc là họ đứng về phe nào.

Đan Tầm ngồi trên cây hòe lớn trong sân, say sưa gặm hạt dưa, còn vỏ thì ném từng mảnh về phía Mục An.

Người dân trong thôn vây xem cũng học theo, vỏ hạt dưa, vỏ trái cây không ngừng được ném về phía Mục An.

Mạc Tuyết Dao tránh sau cửa sổ nhìn cảnh trong sân, thấy tình hình hơi mất kiểm soát bèn huýt sáo một tiếng, gọi phần tử gây rối số một Đan Tầm vào.

"Coi như ta trút giận cho ngươi thôi." Đan Tầm uống ngụm trà, bình ổn tâm trạng đang kích động của mình, quần áo mới và đồ ăn vặt trên cơ bản xem như đã đến tay.

"Ta cảm ơn ngươi!" Mạc Tuyết Dao không nói rõ được tâm trạng của mình thế nào, dù sao cuộc hôn nhân này chắc chắn phải hủy.

"Vậy là Tả đại nhân đã biết trước, sao ngài ấy biết được hôm nay nhà ta có chuyện chứ?" Hôm qua, Tả Khâu nói nhà Mạc Tuyết Dao sẽ rất náo nhiệt, dặn Đan Tầm và Mạc Tuyết Dao ở nhà không cần đến nha môn, hai người chờ nửa ngày, cuối cùng cũng chờ được, nhưng không ngờ là chuyện thế này.

"Hắn còn siêu hơn cả ta!" Đan Tầm bội phục.

Đúng lúc này, trong sân lại vang lên tiếng hò reo hưng phấn.

Mạc Tuyết Dao và Đan Tầm vội vàng tới bên cửa sổ, xuyên qua cửa nhìn ra bên ngoài.

Một vị tướng trẻ mặt đen thân hình cường tráng, mang theo gió bụi mệt mỏi từ bên ngoài sân xông vào, tay đấm chân đá Mục An: "Ta cho đệ lăng nhăng này, người học văn vở đều thối nát! Có vị hôn thê thì không quý trọng, còn đi trêu chọc người khác, ta cho đệ lăng nhăng! Ở biên quan biết bao tướng sĩ một thân một mình, đệ ở đây lại nghĩ đến chuyện cưới bình thê!" Từng quyền đấm vào thịt, tiếng bụp bụp vang dội, Mạc Tuyết Dao nghe mà đau răng.

"Ca, đệ đã thấy thân thể Đàm Tâm Nặc, đệ phải chịu trách nhiệm!" Người Mục An bầm xanh bầm tím nhưng vẫn cứng miệng.

"Đệ cố ý à?"

"Không phải."

"Đệ đụng vào nàng ta sao?"

"Không có."

"Thấy hết rồi hả?"



"Không có." Mục An thì thào: "Chỉ thấy bả vai."

Vị tướng quân trẻ mặt đen càng tức, đánh đấm ác hơn: "Các người chỉ giỏi ra vẻ! Đánh giặc ở biên quan, khi liên quan đến sống chết còn cần gì mà thân thể hay không thân thể, ta thấy đệ đừng học nữa, đầu óc đã gỉ hết rồi!"

Mọi người vây xem nghe xong thì cười ồ lên.

"Người đó là ai?" Đan Tầm hỏi: "Chẳng lẽ là đại ca của Mục An?"

"Có lẽ vậy." Đại ca của Mục An là Mục Bình, năm nay mới mười tám tuổi nhưng đã là một vị thiên hộ. Nhìn bộ dạng đánh người này đúng là rất tương xứng.

"Đại ca hắn là đại ca ruột à? Đánh tàn nhẫn như thế." Đan Tầm xem mà hứng thú bừng bừng, hơi đồng tình với Mục An, đừng bị ca ca của hắn đánh cho tàn phế đó.

"Chắc là ruột đó."

Bên trong cửa sổ, một người một chuột thì thầm.

Ngoài cửa sổ, một phụ nhân với vẻ mặt gió sương đi vào sân, chân bà hơi thọt, trên mặt còn có một vết thương, vừa thấy mẫu thân của Mạc Tuyết Dao thì liên tục xin lỗi. Không cần nói, đây chắc chắn là mẫu thân của Mục An.

Mẫu thân Mạc Tuyết Dao nắm tay mẫu thân Mục An, hai người đi vào trong nhà, đại ca của Mục An kéo hắn đang thoi thóp ra ngoài cửa sân, tránh ở lại trong sân làm mất mặt.

Đám người vây xem phát ra tiếng ồn ào cuối cùng: "Làm tốt lắm!"

"Ta thích ca ca của Mục An, thẳng thắn, ngươi dứt khoát gả cho ca ca của Mục An cũng được." Đan Tầm nói với Mạc Tuyết Dao.

"Ca ca hắn đã thành hôn rồi."

"Ồ, vậy không được rồi. Chúng ta ra ngoài sảnh chào mẹ Mục An." Tìm cớ xem náo nhiệt.

"Lúc nãy mẹ ta ra hiệu cho ta, bảo ta đừng qua đó."

"Sao ta không thấy: "

"Mắt của ngươi không lớn như ta, hơn nữa các bà đều là bạn thân, gặp nhau chắc chắn phải khóc lóc một hồi, ta đi qua sẽ làm phật ý họ."

"Ngươi mỉa mai ta!" Cái nắm đấm nho nhỏ của Đan Tầm bắt đầu đánh Mạc Tuyết Dao.

Mạc Tuyết Dao để mặc nàng chuột đánh, dù sao cũng không đau: "Bộ xương hôm qua không biết thế nào rồi, náo nhiệt nhà ta ngươi xem xong rồi đó, đến nha môn xem thử đi. Trong nhà có khách, ta phải nấu cơm cho họ."

"Chừa cho ta đồ ngon nhiều chút!" Nói xong Đan Tầm chạy ra ngoài.

Trong công đường phía sau của huyện nha, Tả Khâu và sư gia đang thảo luận tình tiết vụ án. Căn cứ vào kết luận của ngỗ tác, thi thể được vớt dưới sông tối hôm qua khoảng chừng 25 tuổi, cao bảy thước (*),nam, là người tập võ, không rõ thân phận, rất có thể là hộ viện (*) hoặc sát thủ, thời gian tử vong khoảng bảy, tám năm trước. Nguyên nhân tử vong là bị một đao cắt đứt cổ họng mà mất mạng, sau đó bị cột vào đá vứt xác xuống sông.

(*) Thước: đơn vị đo lường xưa của Trung, khoảng 0,33m.

(*) Hộ viện: người bảo vệ của một nhà.

Trong huyện Kỳ Dương không hề có báo cáo người mất tích, người này chắc chắn từ nơi khác đến.

"Không có khổ chủ, chỉ có thể xác định trước là báo thù giang hồ, nếu không kiểm tra đánh giá năm nay của đại nhân khó mà đạt tiêu chuẩn." Sư gia phe phẩy quạt hương bồ nhíu mày nói: "Dù là vậy, có thi thể vô danh ở đây, kiểm tra đánh giá năm nay của ngài hơi khó được loại tốt. Trừ khi trong năm nay chúng ta có thể tìm ra thân phận của thi thể vô danh này và hung thủ." Nói xong những điều này, ngay cả sư gia cũng cảm thấy đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Tả Khâu suy nghĩ rất lâu, nghĩ hết một lượt tất cả các phương pháp điều tra, cuối cùng thở dài: "Tốn nhiều sức người sức của, chỉ là một chữ tốt, không đáng, thôi vậy."

"Đảng Hoàng hậu luôn muốn bắt thóp của đại nhân, nếu không phá được vụ án này, sợ là bọn họ lại mượn cớ."



"Tùy theo tình hình mà làm đi." Tả Khâu ngồi ở kia, thờ ơ hờ hững.

Lúc về nhà Mạc Tuyết Dao, Đan Tầm cầm mảnh áo nhỏ màu đen, đầu gục xuống.

"Nhanh ăn đi, ta chừa cho ngươi rất nhiều thịt cá mà ngươi thích ăn này." Mạc Tuyết Dao bưng hộp đồ ăn đến trước mặt Đan Tầm.

Đan Tầm ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu nói: "Không có tâm trạng ăn."

"Sao thế?" Đây không phải là phong cách của Đan Tầm.

"Hôn sự của ngươi hủy rồi à?" Đan Tầm hỏi ngược lại.

"Chiều nay hủy rồi, mẹ ta và mẹ Mục An trò chuyện rất lâu, họ là bạn tốt nhất của nhau đó."

"Ta và ngươi là bạn tốt, ta và Tả đại nhân cũng là bạn tốt, nhưng vì ta giúp ngươi từ hôn lại thành hại Tả đại nhân."

"Không phải ngươi giúp ta từ hôn, mà ngươi vì ăn ngon mặc đẹp." Mạc Tuyết Dao vạch trần Đan Tầm: "Sao ngươi lại hại Tả đại nhân?"

"Vì xuất hiện thi thể vô danh, Tả đại nhân không phá được án, năm nay sẽ không được xét loại tốt, không được loại tốt sẽ không về kinh thành được, không khôi phục lại được chức quan ban đầu. Quan trọng là, đảng Hoàng hậu luôn nắm thóp hắn, không chừng vì vậy mà lại mất chức. Hầy, ngươi nói xem, tại sao ta lại trêu Đàm Tâm Nặc ở đó chứ? Nếu đổi chỗ thì sẽ không kéo thi thể vô danh này lên, càng sẽ không gây rắc rối lớn này cho Tả đại nhân."

Tâm trạng hưng phấn của Mạc Tuyết Dao trùng xuống theo lời của Đan Tầm, nàng cầm góc áo lót trong chân Đan Tầm nghiên cứu một lát: "Vải này được dệt rất chắc, sao ngươi lấy được nó thế?"

"Dùng cây chủy thủ kia cắt, kéo bình thường không thể cắt được vải này."

"Cái này làm bằng gì?" Mạc Tuyết Dao lật xem góc áo dưới ánh nến: "Chắc chắn không phải sợi tơ bình thường."

"Tả đại nhân nói, đây là sợi tơ tằm kết hợp với tơ vàng, thường dùng cho hộ vệ cấp cao của hoàng gia và một số tướng quân."

"Xem ra bộ xương khô này rất có địa vị, muốn phá vụ án này không khó."

"Vô tri!" Đan Tầm nhìn Mạc Tuyết Dao như nhìn kẻ ngốc, vừa rồi Đan Tầm đã hỏi Tả Khâu câu hỏi giống thế này, giờ Đan Tầm lặp lại phân tích của Tả Khâu lần nữa: "Nếu là người ngoài sáng thì đã sớm có người tìm đến rồi. Có khả năng nhất là hắn là ám vệ của nhà vương hầu nào đó, không lộ diện ra ngoài. Vậy nên không thể tìm được hắn."

"Vậy à?" Mạc Tuyết Dao ngẫm nghĩ: "Mẹ ta từng nói, chuyện dù khó thế nào cũng sẽ có cách giải quyết, chúng ta suy nghĩ xem giúp Tả đại nhân phá vụ án này thế nào đi!"

"Có lý!" Đan Tầm nhảy lên bàn đi qua đi lại: "Muốn tìm được thân phận người này, chỉ có thể bắt đầu từ bộ đồ đi đêm trên người hắn. Đồ càng hiếm thì sẽ càng dễ tìm được nguồn gốc... Ta phải đi tìm Tả đại nhân tâm sự tiếp đây."

"Nếu ngươi có thể giúp Tả đại nhân phá vụ án này, ta lấy rượu hoa quế ta ủ năm ngoái ra, làm cho ngươi món bánh trôi lên men độc quyền của ta!"

Đan Tầm có động lực, nàng chuột chạy về nha môn tìm Tả Khâu hỏi: "Lão đại, ngươi nói nếu chúng ta tìm được nơi sản xuất ra loại vải này thì liệu có thể phá được án không? Ngươi nói rất có thể người này ở kinh thành, ta muốn đi kinh thành một chuyến."

Tả Khâu nhìn miếng vải trong chân Đan Tầm, nói: "Với khả năng của ngươi, tìm nơi cung cấp loại vải này không khó, tìm được khối thi thể này thuộc về nhà nào cũng không khó, cái khó là dù cho ngươi điều tra ra được là ám vệ của nhà nào nhưng gia chủ không nhận, ta vẫn không kết án được."

"Có chuyện này nữa à?" Mắt Đan Tầm lấp lánh ánh sao: "Lão đại, sao ngươi biết nhiều thế? Ngươi cũng đi ra từ nhà quyền quý à? Nhanh nói đi, ngươi là người nhà ai?" Đan Tầm suy diễn ra hàng loạt câu chuyện thân thế của Tả tri huyện.

"Đây là thường thức." Tả Khâu không muốn nói chi tiết về bản thân: "Hiện tại ta chỉ là một tri huyện nho nhỏ thôi."

Đan Tầm mặc kệ, nàng chuột vẫn đang suy luận: "Hoàng tộc học Tiêu, bốn gia tộc lớn chia ra là Âu Dương, Chu, Lâu, Cổ. Ngươi họ Tả, không nằm trong những thế gia này, lẽ nào ngươi là nhánh ngoài của một trong những thế gia này?"

Tả Khâu thầm gật đầu, con chuột này không ngốc, có lẽ có thể cho nàng thử một lần: "Vải dệt này chỉ có thể dệt trong phường gấm vóc ngự dụng ở Hồ Châu, ngươi không cần phải đến đó, chỉ cần đến kinh thành tìm thân thích hoàng gia hoặc mấy nhà vương gia, xem kiểu cách ám vệ của nhà bọn họ ai giống với thi thể được vớt lên là được." Chuyện này đối với người khác thì khó, nhưng đối với một con chuột tự do qua lại thì không khó lắm, có điều một con chuột ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành thì hơi nguy hiểm, Tả Khâu đổi chủ ý: "Vì một chữ tốt mà chạy xa như vậy, còn chưa chắc có kết quả, thôi đừng đi."

"Vì những lời này của ngươi, ta muốn đi!"

Vì một miếng ăn, ta dễ dàng lắm ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.