Chương trước
Chương sau
Ngày xuân, ánh mặt trời ấm áp hun khiến người ta hoa cả mắt. Mạc Tuyết Dao cúi đầu đi dọc bờ sông Kỳ Dương, túm hờ lá liễu non đang rũ xuống. Dạo này nàng hơi buồn bực, ai ai cũng hâm mộ nàng có một vị hôn phu tiền đồ rộng mở là Mục An, vốn là trò cưng của thư viện Bạch Lộc, nhưng hiện giờ Mục An lại sắp biến thành của người khác rồi.

"Mạc Tuyết Dao!" Giọng nói khàn đầy sức hút vang lên sau lưng nàng.

Mạc Tuyết Dao quay đầu lại, nàng thấy Văn Ngạn Xung mặc đồng phục màu xanh thẫm của thư viện Bạch Lộc, trông hệt như một con sâu màu xanh, đang mỉm cười với nàng.

Nàng lập tức nhớ đến chuyện đau lòng của mình: "Đại Thông, ngươi phải xin lỗi ta."

Văn Ngạn Xung chẳng hiểu thế nào, lông mày thanh tú hơi nhướng lên: "Xin lỗi gì?"

"Đàm Tâm Nặc cứ quấn lấy Mục An, ngươi không trông chừng nàng ta."

Văn Ngạn Xung cảm thấy mình bị oan: "Ta và Đàm Tâm Nặc chỉ là định thân, còn chưa có lễ nạp thái nữa, ta trông nàng ta thế nào được?"

"Ta mặc kệ, dù sao nàng ta cũng là vị hôn thê của ngươi, ngươi trông chừng nàng ta đi."

Vô lý gây sự, nhưng mà... Văn Ngạn Xung điều chỉnh nhịp thở rồi nói: "Được, ta xin lỗi."

"Thế này còn được, sao hôm nay ngươi không đến lớp học?"

Không phải ngươi cũng không đi đó à?

Văn Ngạn Xung giơ xâu gói thuốc màu nâu trong tay lên: "Mẹ ta bị bệnh, mấy ngày nay ta xin nghỉ ở nhà để chăm sóc mẹ, ta mới đến tiệm thuốc lấy thuốc về đây."

"Dì Văn bị bệnh sao?" Mạc Tuyết Dao hốt hoảng: "Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

"Bị chút phong hàn thôi, bây giờ ổn rồi."

"Ta đi xem thử." Từ trước đến nay mẹ của Văn Ngạn Xung đối xử với Mạc Tuyết Dao không tệ, Mạc Tuyết Dao vừa nghe dì Văn bị bệnh đã nhấc chân chạy đến Văn gia, vứt Văn Ngạn Xung lại phía sau.

Văn Ngạn Xung cầm xâu thuốc cười trong bất lực, Tuyết Dao này, tính tình nóng vội! Rốt cuộc là mẹ ruột của ai chứ?

Tại Vân gia, Mạc Tuyết Dao nắm tay Văn Hồng Âm, đầu tiên là cẩn thận thăm hỏi một lượt, biết sức khỏe của Văn Hồng Âm vẫn ổn thì nàng bắt đầu tố khổ: "Mục An kia đúng là chẳng ra gì, suốt ngày ba hoa khoác lác với nữ sinh khác, hoàn toàn không để ý đến con. Con không muốn gả cho hắn, mẹ con lại không cho, nói không có đạo lý nhà gái lui hôn trước. Dì Văn à, dì nói xem, đây là đạo lý gì chứ!"

"Mẹ con nói vậy là có đạo lý." Văn Hồng Âm vỗ vỗ tay Mạc Tuyết Dao: "Hai nhà định thân, không phải vạn bất đắc dĩ thì không ai đề nghị lui hôn cả, dù ai đề nghị thì đều là đả kích với nhà còn lại. Không nói chuyện cả hai nhà cùng mất mặt, mà sau này bàn việc kết hôn cũng khó khăn. Ta thấy Mục An là đứa bé thành thật, có phải con hiểu lầm gì nó hay không?"



"Không hiểu lầm đâu ạ, con theo hắn mấy ngày, hắn rất quan tâm Đàm Tâm Nặc, đối xử tốt hơn với con rất nhiều."

Văn Hồng Âm ngẩn ra, Đàm Tâm Nặc? Đây không phải là con dâu tương lai của mình sao?

"Không nhắc đến Mục An nữa, muốn lui hôn thì cũng là nó lui trước, con đừng đứng ra làm gì."

"Con nghe lời dì." Mạc Tuyết Dao kể hết buồn bực trong lòng thì nhớ tới mục đích khi đến Văn gia, nàng vội nói: "Dì Văn, dì bị bệnh lâu ngày chắc chắn là không ăn uống được, con làm gì đó cho dì nhé."

Văn Hồng Âm mỉm cười: "Con nhóc con đó, muốn làm gì thì làm đi, đừng có tìm cớ. Mẹ con không cho con lãng phí thức ăn ở nhà, con bèn chạy đến chỗ của ta chơi đùa."

"Dì biết rồi thì đừng nói toạc ra mà!" Mạc Tuyết Dao lắc lắc tay Văn Hồng Âm: "Dì đã từng nói dì sẽ giữ cho con một vị trí đầu bếp ở Quế Hoa lâu đó."

"Rồi, đầu bếp Mạc!" Văn Hồng Âm cười giữ tay Mạc Tuyết Dao lại: "Ta muốn ăn sủi cảo chiên con làm. Mấy ngày nay ta ăn rất thanh đạm, hôm nay con cho thêm nhiều thịt, vị đậm hơn chút."

"Không thành vấn đề ạ, nhìn con đây!" Mạc Tuyết Dao nói xong thì đứng lên ngay, quen cửa quen nẻo chạy đến phòng bếp của Văn gia.

Văn Hồng Âm thấy Mạc Tuyết Dao chạy ra sân thì thu nụ cười trên mặt lại, bảo đại nha hoàn Hồng Mai gọi Văn Ngạn Xung đến.

"Xung nhi, mấy ngày nay con không muốn đi học, có phải liên quan đến Đàm Tâm Nặc hay không?"

"Vâng." Văn Ngạn Xung đứng thẳng tắp trước mặt Văn Hồng Âm, cụp mắt xuống nói: "Từ khi cha của Mục An được thăng lên làm tướng quân, Đàm Tâm Nặc bắt đầu quấn lấy Mục An."

"Đàm gia này!" Văn Hồng Âm vỗ mạnh một cái lên bàn: "Đồ nịnh hót! Lúc trước muốn cầu cạnh ta, hứa gả Đàm Tâm Nặc cho con, ta thấy phẩm chất, dung mạo, tài hoa của con bé cũng thuộc hạng nhất nên mới đồng ý. Không ngờ, dùng chúng ta xong rồi họ lại muốn đổi ý."

"Đàm gia có đổi ý hay không thì con không biết, con chỉ biết Đàm Tâm Nặc tơ tưởng Mục An, hoàn toàn quên trên người nàng ta còn có hôn sự."

Văn Hồng Âm thở dài: "Không thành thân gì nữa, con xem như không có chuyện này đi. May là chỉ trao đổi thiếp canh (*),còn chưa làm lễ nạp thái, ngoại trừ người nhà hai bên thì không có bao nhiêu người biết, mối hôn sự này lui sớm chừng nào tốt chừng ấy."

(*) Thiếp canh (庚帖): thiếp ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh.

"Vâng." Văn Ngạn Xung lại vâng một tiếng, tựa như trút được gánh nặng trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn không ít, hắn không thích Đàm Tâm Nặc, càng không muốn cưới loại nữ tử này.

"Ngày mai ta sẽ đến Đàm gia trao đổi việc hủy hôn, mấy ngày tới con học ở nhà, chờ mọi việc xong xuôi rồi con lại đến thư viện, không được qua lại với loại người như Đàm gia. Còn nữa, ngày mai con bớt chút thời gian gọi Mục An đến nhà, ta phải nói chuyện với thằng bé, mẹ nó không ở bên cạnh, cửu cửu nó lại là người thờ ơ, ta không thể để nó chịu thiệt thòi chỗ Đàm gia, Đàm Tâm Nặc kia nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì."

"Mục An thích Đàm Tâm Nặc."



"Có thích đi nữa cũng không thể cưới nữ tử có tâm cơ như vậy." Văn Hồng Âm thở dài: "Mẹ của Mục An ở xa tận Tây Cương, bà ấy nhờ ta chăm sóc Mục An, ta phải làm hết trách nhiệm. Tuyết Dao là cô nương tốt, Mục An có thể cùng Tuyết Dao ở bên nhau là tốt nhất. Nhớ ngày đó còn từng nghĩ đến việc xin cưới Tuyết Dao, tiếc là mẹ của Mục An đã định việc hôn nhân của hai đứa nó trước một bước, ta và mẹ của Mục An, mẹ của Tuyết Dao là bạn thân, ta không thể làm ra chuyện không phẩm chất như vậy."

Văn Ngạn Xung cúi đầu đứng yên không lên tiếng, lòng rầu rĩ.

Mạc Tuyết Dao hoàn toàn không biết những việc này, nàng bừng bừng hứng thú phát huy tài nấu nướng sở trường của mình ở phòng bếp của Văn gia, có sủi cảo nhân thịt màu xanh lá, có sủi cảo đường phèn màu đỏ, sủi cảo yến mạch màu vàng... Hạ nhân trong phòng bếp tập mãi thành quen, rối rít làm chân chạy cho Mạc Tuyết Dao.

Nhà Mạc Tuyết Dao khá tiết kiệm, mẹ nàng không cho nàng lãng phí thức ăn, nàng chỉ có thể đến Văn gia để gây họa. Văn gia giàu có, dì Văn hiền lành, dù nàng có chơi đùa thế nào dì Văn cũng sẽ không nổi giận, còn cổ vũ nàng cứ tiếp tục sáng tạo, đây chính là ngôi nhà thứ hai của nàng.

Mạc Tuyết Dao xếp sủi cảo đủ màu đã chiên xong vào khay, mời dì Văn và Văn Ngạn Xung thử, nhìn họ không chút do dự nếm từng cái, sau đó cũng tỏ vẻ ăn ngon thì nàng cảm thấy hởi lòng hởi dạ, lần này làm không tệ, lần sau tiếp tục cải thiện.

Cuối cùng nàng gói lại mấy cái, định đưa về nhà cho mẹ và đệ đệ ăn. Dọc đường đi, nàng khe khẽ hát, vui vẻ nhịp bước men theo bờ sông Kỳ Dương về nhà mình. Văn Ngạn Xung ở xa xa hộ tống theo sau.

Đột nhiên, khúc hát vui nhộn chợt im bặt, Mạc Tuyết Dao nhìn thấy Mục An đang nói cười với một cô gái mặc đồ màu hồng nhạt ở phía xa. Mạc Tuyết Dao bĩu môi, nàng nhổ một gốc cỏ tranh dưới đất lên, dùng tay phủi sạch rễ của nó rồi ngậm vào miệng hút nước ngọt, trong đôi mắt to của nàng đầy sự kiên định, từ hôn, kiên quyết từ hôn!

Không nhìn họ nữa, nàng quay đầu nhìn ra giữa sông, có một bóng đen nho nhỏ đang chìm nổi, loáng thoáng còn có tiếng kêu cứu, Mạc Tuyết Dao không chút suy nghĩ cầm theo hộp đồ ăn nhảy xuống sông.

Kết quả...

Cứu lên một con chuột!

Một con chuột xám biết nói lớn bằng nửa bàn tay, Đan Tầm.

Đan Tầm nhìn thấy Mạc Tuyết Dao xuống nước thì vùng vẫy bơi tới, bám vào Mạc Tuyết Dao không buông, nàng không muốn cứu cũng không được.

Mạc Tuyết Dao bơi vào bờ, cả người ướt sũng ngồi lên tảng đá trên bờ, tay vắt nước quần áo của mình, may mà hiện tại thời tiết không lạnh, quần áo trên người nàng cũng không nhiều lắm, chờ gió thổi khô rồi về mới không bị mẹ mắng. Nếu cứu được người thật thì không sao, khổ nỗi mà! Cứu được chuột thì thôi đi, lại còn làm mất hộp đồ ăn của Văn gia, Mạc Tuyết Dao chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo.

Đan Tầm quỳ rạp trên đất phun ra mấy ngụm nước, trong lòng âm thầm hối hận. Mình không nên mê rượu mà, say rượu còn rơi xuống nước, thật là sơ ý. Nhưng nghĩ lại, cô gái trước mặt này lại có thể nghe mình kêu "cứu mạng", đúng là người có duyên hiếm gặp. Nàng chuột trở nên lanh lợi, bò dọc từ cẳng chân Mạc Tuyết Dao lên đến đầu gối nàng.

Mạc Tuyết Dao khẽ run, dù là ai bị một con chuột bò lên chân cũng đều thấy khó chịu. May mà nàng không sợ mấy động vật nhỏ này, vẫn có thể gắng gượng bình tĩnh.

"Ơn lớn không có lời nào cảm ơn hết được." Đan Tầm đứng trên đầu gối Mạc Tuyết Dao bái một cái: "Ta tên là Đan Tầm, đang làm việc cho Tri huyện, sau này gặp khó khăn có thể tìm ta giúp."

Đan Tầm nói xong thì lủi xuống đất, chạy mất dạng.

Lúc này Mạc Tuyết Dao thật sự sợ đến ngây người, đây là, chuột tinh, biết nói sao? Nói sau này có chuyện có thể tìm nó, nhưng mà, đi đâu để tìm nó? Đồ chuột giảo hoạt, đồ chuột vong ân phụ nghĩa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.