Hách Điềm ở bệnh viện đến rạng sáng, sau khi đám người kia rời đi thì người nọ được chuyển tới phòng bệnh ở tầng cao nhất, Hách Điềm cũng đi lên theo. Trước khi chuyện tai nạn này kết thúc cậu không dám về thành phố N, không biết nên nói với Dương Tông như thế nào, cũng không muốn để chị Quế Hoa lo lắng, hơn nữa khách sạn ở thành phố S quá đắt, cậu đành phải tạm thời ở lại bệnh viện.
Không lâu sau, một người đàn ông đeo kính áo quần gọn gàng đến, hắn vào phòng sau khi được cho phép, không đến mười lăm phút đã đi ra, vẻ mặt đầy đau buồn, Hách Điềm đoán rằng người nọ chắc là chưa tỉnh, người kia dường như bề bộn nhiều việc, cũng không thấy Hách Điềm bên cạnh đội mũ lưỡi trai màu đen mà vội vàng rời đi. Hách Điềm thở phào, cậu rất sợ bị phát hiện rồi đuổi ra.
Nghe bác sĩ nói chân người nọ dường như không ổn lắm, Hách Điềm liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó gục đầu xuống thở dài.
Hành lang vắng vẻ bỗng vang lên tiếng chuông, Hách Điềm lúng túng cầm điện thoại dưới ánh mắt chỉ trích của chị y tá, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
"Có chuyện gì vậy? Bên kia gọi điện nói hai người không giao hàng hóa. Lý Hâm đâu, anh gọi nhưng nó không bắt máy."
Là Dương Tông, Hách Điềm đối mặt với tấm gương, nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt mình, cậu thở ra, kể cho Dương Tông toàn bộ sự việc, cũng nói rõ Lý Hâm đã lái xe chạy trốn.
Đầu kia điện thoại im lặng.
"Tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-len-di-dau-tay-nho/228253/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.