Sau khi trở về biệt thự, Hách Điềm cảm thấy hình như tiên sinh trở nên bận rộn hơn. Phải thường xuyên nghe điện thoại trong phòng đọc sách, hoặc là im lặng xem máy tính, hơn nữa, hôm đó vừa trở về đã lại ra ngoài thêm một chuyến.
Thật ra cậu cũng không thấy buồn chán. Từ khi không cần lo lắng cho thân thể thì mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, hết đọc sách rồi lại nấu ăn. Cậu thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi nếm thử các loại đồ ngọt để làm cho tiên sinh ăn, tiên sinh thích ăn ngọt nha.
Món bánh mousse xoài đã chuẩn bị sẵn, Hách Điềm chạy huỳnh huỵch lên lầu. Đã thấy tiên sinh vừa mới nói chuyện điện thoại xong, nhận ra cậu mang đồ ngọt lên, ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay là món gì?"
Hách Điềm đặt cái đĩa trước mặt hắn: "Mousse xoài!"
Lục Trì Dự dùng cái thìa xúc một miếng bỏ vào trong miệng, rõ ràng là mousse xoài nhưng lại có vị dâu tây.
"Cậu lại cẩu thả rồi."
Hách Điềm gãi đầu cười cười với hắn: "Tôi muốn tiên sinh mau hồi phục á."
Phải nói rằng, chân của Lục Trì Dự thực sự hồi phục rất nhanh, làm cho bác sĩ khám bệnh bất ngờ đến không nói nên lời. Hắn có thể thử tập đứng thẳng trong vòng hai tháng, tiếp đó sẽ bắt đầu hồi phục chức năng.
Hách Điềm ở bên cạnh nhìn tiên sinh ăn, ánh mắt rời tới màn hình máy tính. Trên đó có một bức ảnh chi chít chữ, cậu cảm thấy người trong ảnh trông rất quen, hình như là người đàn ông trung niên giả dối lại còn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-len-di-dau-tay-nho/1042732/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.