Lúc Lục Trì Dự tỉnh dậy mới kinh ngạc phát hiện đã trôi qua nửa tiếng, cúi xuống nhìn thấy Hách Điềm vẫn đang nằm trên đùi hắn ngủ say, liền nhẹ nhàng vỗ cậu.
Người đang ngủ say run đôi mi, rất không cam lòng mà mở mắt mơ màng nhìn hắn.
"Tới rồi".
Hách Điềm chậm chạp chớp mắt, tự hỏi nửa phút: "Vâng". Cậu bò dậy khỏi đùi tiên sinh, trần truồng định đẩy cửa xe đi ra.
Sau đó lập tức bị tiên sinh giữ chặt. Hách Điềm quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, Lục Trì Dự trong lòng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Biến trở về đi".
Cũng may tuy Hách Điềm mơ màng, nhưng cực kỳ nghe lời. Nghe vậy trực tiếp biến thành dâu tây rơi xuống tấm thảm mềm mại. Lục Trì Dự khom lưng bế cậu lên, lúc này mới bảo tài xế mở cửa.
Tài xế cẩn thận nhìn trong xe, thấy chỉ có Lục tiên sinh mà người vừa rồi nằm trên đùi hắn đã không thấy đâu. Nhưng trong nửa tiếng ông ta tin chắc không có ai mở cửa xe, cái này...
Nỗi sợ quay lại, tài xế vẫn là thận trọng thực thi chức trách đỡ Lục Trì Dự xuống xe. Lục Trì Dự chú ý tới sắc mặt bất thường của ông ta, hơi phỏng đoán một chút liền biết rằng khi hắn ngủ ông ta nhất định đã nhìn thấy Hách Điềm.
Phát hiện này làm hắn nhướng mày. Mãi đến khi vào trong biệt thự Lục Trì Dự cũng chưa nói câu nào, tài xế đưa đến cửa lại nơm nớp lo sợ mà rời đi, không khác chạy trối chết là bao.
Lục Trì Dự nhìn bóng lưng ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-len-di-dau-tay-nho/1042723/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.