Sáng sớm 7 giờ, trời đã hửng nắng. Hôm nay Lục Trì Dự không dựa vào ánh mặt trời để đọc sách nữa, mà ngồi bên cửa sổ nhìn Hách Điềm. Bây giờ Hách Điềm đang vùi đầu vào ba lô mới của cậu, nhăn mặt muốn mang sách này sách nọ đi. Tiên sinh mua cho cậu tài liệu còn chưa học hết, còn có tạp chí phổ cập khoa học cho trẻ em, cậu đều muốn mang đi. Quần áo mùa hè rất mỏng nhẹ không chiếm nhiều diện tích, nhưng sách nặng quá, cậu đang buồn lắm đây. Lục Trì Dự thấy cậu chọn vài quyển sách tranh minh họa phổ cập khoa học, do dự bỏ vào lại lấy ra, rốt cuộc không nhịn được mở lời: "Cậu đến đâu thì tôi sẽ gửi đến đó cho." Hách Điềm nghe vậy đột nhiên càng ủ rũ hơn, đưa lưng về phía tiên sinh lắc đầu, sau đó lấy toàn bộ những quyển cậu thích nhất ra, chỉ còn lại những quyển chưa học xong, cất vào trong ba lô. Cậu nghĩ đến bản thân còn chưa biết đi đâu, đem một đống sách quả thật bất tiện, chỉ có thể nhịn đau bỏ lại mấy quyển yêu thích. Ba lô leo núi của cậu không lớn, sau khi bỏ hết quần áo, sách, cùng một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt liền căng phồng. Cậu tin rằng đồ đều đã được thu dọn ổn thỏa liền đeo ba lô hơi nặng đi về phía Lục tiên sinh. Nắng buổi sáng nhẹ nhàng rơi trên người Lục Trì Dự, khe khẽ dát một viền vàng sau lưng như mang ánh sáng. Hắn nhìn Hách Điềm đang bước về phía mình. "Tiên sinh, tôi đi đây. Nếu may mắn trở về sớm, tôi nhất định sẽ làm chân ngài đứng lên nhanh". Lục Trì Dự gật đâu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: "Đi đường cẩn thận". Hách Điềm không muốn nhìn vào mắt hắn, vành mắt hơi đỏ lên, nhưng cuối cùng cậu vẫn không khóc. Hy vọng thật sự có thể như lời nói của chính cậu, còn có thể trở về đây. "Tiên sinh chú ý giữ gìn sức khỏe". Nói xong xoay người bước ra cổng. Lục Trì Dự nhìn cậu đi một lát, xoay xe lăn đến cửa sổ có tầm nhìn rộng, lướt qua thảm cỏ xanh nhìn về phía cổng chính chạm rỗng bên ngoài. Bảo vệ đã mở cửa ra, bóng dáng lưng đeo ba lô biến mất giữa tầm mắt. Lục Trì Dự quay xe lăn lại, trở lại nơi khuất ánh sáng. Cuối cùng hắn cũng không hỏi Hách Điềm, rốt cuộc là tại sao lại muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng trong lòng Lục Trì Dự hiểu được, Hách Điềm như đứa nhỏ ngốc thế kia, nếu không phải không thể không đi tất nhiên sẽ không bỏ đi, không để ý đến chân hắn nữa. Hắn đã hiểu rõ từ lúc cậu không tiếc tự hại bản thân. Nghĩ đến dáng vẻ ngày ấy của Hách Điềm trong phòng đau đến ngất đi, trong lòng hắn cảm thấy hơi bất an. Hách Điềm rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, đối mặt với đường cái mới tinh trống trải, rơi vào mơ hồ. Cậu đi bộ một đoạn đường dài mới thấy một chiếc xe taxi, sau khi ngồi lên tài xế hỏi muốn đi đâu, im lặng một hồi, cậu mới nói đi nhà ga gần nhất. Tài xế này không giống với phần lớn tài xế taxi khác, dọc đường cũng không nói câu nào. Với kinh nghiệm ngồi xe gần như bằng không của Hách Điềm, cậu không cảm thấy có gì bất thường, còn tưởng rằng mọi người đều như vậy. Âm thanh báo tin nhắn vang lên trong không khí yên lặng khác thường này, Hách Điềm vừa cầm lên, phát hiện là tiên sinh nhắn tin cho cậu. "Gặp khó khăn thì cứ gọi cho tôi". Trong lòng Hách Điềm ấm áp, tiên sinh thật sự là người tốt á, hồi trước cũng hứa là sẽ giúp cậu giải quyết khó khăn. Cơ mà bây giờ cậu thực sự đang có vấn đề nan giải nhưng tiên sinh không giúp được cậu, phải nói là con người không giúp được cậu. Theo lão thần tiên nói, yêu quái thời nay đã thích nghi rất tốt với cuộc sống của xã hội loài người, người bình thường không nhận ra được ai là yêu, nhưng giữa yêu và yêu có thể phân biệt rõ ràng được. Có lẽ là trời sinh có khứu giác nhạy bén với linh khí đồng loại, dù Hách Điềm làm yêu không nên thân như thế nào cũng có thể nhận ra những yêu khác, cho nên Hách Điềm cần tự mình tìm yêu quái tiền bối để xin chỉ bảo. Hách Điềm vụng về trả lời tin nhắn của tiên sinh. Từ lúc theo tiên sinh bù lại kiến thức, cậu đã từ từ học cách sử dụng ghép vần để đánh chữ nhưng lại rất chậm, không nhanh hơn người trung niên và cao tuổi gõ một ngón được bao nhiêu. Chữ còn chưa gõ xong cậu phát hiện xe ngừng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Hách Điềm thốt lên "A" một tiếng. Chỗ này không giống ga tàu hỏa nha... Tuy không biết nhà ga ở thành phố S trông thế nào, nhưng xung quanh không có một bóng người, dù không biết gì như Hách Điềm cũng thấy điều bất thường. Trong lòng cậu dựng lên cảnh giác, nghĩ đến tiên sinh đã từng dạy, vội xóa tin nhắn lúc trước muốn gửi đi, định gửi tin cầu cứu. Vừa mới ấn một phím, cửa xe bị mở ra một cách thô bạo, hai người to lớn, ánh mắt đục ngầu, vẻ mặt hung ác nắm cổ tay cậu kéo ra ngoài. Hách Điềm gặp mối nguy cũng không quan tâm mình gõ cái gì, vừa bị lôi đi vừa khó khăn ấn gửi tin nhắn. Sau đó cả người bị kéo ra ngoài xe ném trên mặt đất, di động cũng tuột khỏi tay. Người đàn ông cầm đầu to lớn kia thấy điện thoại cũ kỹ như vậy, giễu cợt một tiếng, giẫm nó một cái nát bét. Hách Điềm trơ mắt nhìn chiếc điện thoại cũ chị Quế Hoa tặng cậu ra đi hoang dã như vậy, trong lòng tức giận. Nhưng tiên sinh đã dạy cậu không cần cứng đối cứng với kẻ xấu, hơn nữa Hách Điềm cũng biết rằng mình không đánh lại bọn họ, chỉ có thể giữ nguyên im lặng, vẻ mặt thấp thỏm nhìn hai người. Hai người to lớn kia cũng không ngờ gà con này còn rất kiên cường không rên một tiếng, nhưng bọn hắn là cầm tiền làm việc, cũng không muốn nói lời vô ích với cậu. Một người trong đó vừa hất hàm, Hách Điềm nghi hoặc nhìn về phía hắn, sau đó tầm nhìn đã bị một màu xanh trắng thô ráp che phủ. Hình như là bao da rắn? Hách Điềm còn chưa kịp sợ hãi, đã bị đẩy đi hướng nào không biết. Vì không nhìn thấy, mãi cậu mới cảm thấy sợ hãi, có khi nào những người này sẽ ăn tươi cậu luôn không ha... Nhưng dù là sợ hãi cũng rất có hạn, Hách Điềm gặp những kẻ xấu nhất, có lẽ chính là Lý Hâm và ba học viên trêu ghẹo cậu. Lúc này cậu không biết rốt cuộc thì nhân loại đáng ghê tởm bao nhiêu, trường hợp kinh khủng nhất trong lòng cậu, chính là bị cắn mất một nửa dâu tây. Lúc có thể nhìn được, Hách Điềm chớp mắt thích nghi một chút. Nơi này rất trống trải, ánh sáng không mạnh chỉ có mấy ô cửa sổ nhỏ trên cao. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng một góc nhỏ, rất giống ga-ra nhà Dương Tông, rất rộng. Trong bóng tối có tiếng bước chân lộn xộn đến gần, Hách Điềm nghe thấy có khoảng bốn năm người. Trên đầu cậu cũng có một cửa sổ nhỏ, ánh sáng thẳng tắp chiếu trên mặt đất tạo nên một vòng sáng. Một chiếc giày da sáng bóng xuất hiện giữa vòng sáng, ngay sau đó một chiếc khác cũng bước vào, ánh mắt Hách Điềm hướng lên, mắt mở to. Dĩ nhiên là cậu từng gặp qua người trước mắt này, là tên em trai vô dụng của tiên sinh. Lục Trì Thanh đối diện ánh mắt của cậu, nở nụ cười ác ý: "Lại gặp rồi". Nói xong cúi người nắm mạnh cằm Hách Điềm. Hách Điềm cảm thấy cằm đau nhức, nhưng cũng không rên tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn không nói gì, ánh mắt cảnh giác. Lục Trì Thanh cười nhạo một tiếng, càng ghé sát vào: "Sao? Hôm nay không có Lục Trì Dự chống lưng, cũng không dám chửi tao là rác rưởi hả?" Hách Điềm vẫn không nói lời nào, tiên sinh dạy cậu gì cậu đều nhớ rõ, chỉ trừng mắt quan sát hắn. Thấy người bị trói không phản ứng như dự đoán, trong lòng Lục Trì Thanh cực kỳ bực bội, hắn ghét nhất là bị người khác coi thường. Hắn buông tay lui về sau, xoay người nói với vài người đứng giữa bóng tối nói: "Đánh nó cho tao! Còn thở là được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]