Sáng sớm 7 giờ, trời đã hửng nắng. Hôm nay Lục Trì Dự không dựa vào ánh mặt trời để đọc sách nữa, mà ngồi bên cửa sổ nhìn Hách Điềm.
Bây giờ Hách Điềm đang vùi đầu vào ba lô mới của cậu, nhăn mặt muốn mang sách này sách nọ đi. Tiên sinh mua cho cậu tài liệu còn chưa học hết, còn có tạp chí phổ cập khoa học cho trẻ em, cậu đều muốn mang đi. Quần áo mùa hè rất mỏng nhẹ không chiếm nhiều diện tích, nhưng sách nặng quá, cậu đang buồn lắm đây.
Lục Trì Dự thấy cậu chọn vài quyển sách tranh minh họa phổ cập khoa học, do dự bỏ vào lại lấy ra, rốt cuộc không nhịn được mở lời: "Cậu đến đâu thì tôi sẽ gửi đến đó cho."
Hách Điềm nghe vậy đột nhiên càng ủ rũ hơn, đưa lưng về phía tiên sinh lắc đầu, sau đó lấy toàn bộ những quyển cậu thích nhất ra, chỉ còn lại những quyển chưa học xong, cất vào trong ba lô. Cậu nghĩ đến bản thân còn chưa biết đi đâu, đem một đống sách quả thật bất tiện, chỉ có thể nhịn đau bỏ lại mấy quyển yêu thích.
Ba lô leo núi của cậu không lớn, sau khi bỏ hết quần áo, sách, cùng một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt liền căng phồng. Cậu tin rằng đồ đều đã được thu dọn ổn thỏa liền đeo ba lô hơi nặng đi về phía Lục tiên sinh.
Nắng buổi sáng nhẹ nhàng rơi trên người Lục Trì Dự, khe khẽ dát một viền vàng sau lưng như mang ánh sáng. Hắn nhìn Hách Điềm đang bước về phía mình.
"Tiên sinh, tôi đi đây. Nếu may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-len-di-dau-tay-nho/1042719/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.