Lục Trì Dự vươn tay gắp thức ăn, nếm thử thì vẫn là hương vị dễ chịu như thường ngày.
Hách Điềm thấy hắn ăn một lát mà biểu hiện vẫn bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ lỡ như lát nữa tiên sinh có nếm ra gì lạ thì nói là thêm gia vị mới vậy. Nói thì nói vậy nhưng Hách Điềm chưa từng lừa gạt ai nên hồi hộp cứ hiện rõ trên mặt. Vết thương trên cổ tay khép miệng rất nhanh, với lại chắc tiên sinh sẽ không nghĩ cậu lấy máu để nấu ăn đâu, nghĩ vậy Hách Điềm mới an ủi bản thân bình tĩnh một chút.
Bị ánh mắt đầy khó hiểu của tiên sinh liếc sang, con thỏ nhỏ trong lòng Hách Điềm lại bắt đầu lo lắng điên cuồng chạy loạn, chỉ thấy bản thân như muốn thăng thiên lập tức.
Cậu biểu hiện rõ ràng đến vậy, Lục Trì Dự làm sao có thể không để ý tới. Nhóc con này căn bản không giấu giếm được chuyện gì trong lòng. Hắn đúng là cũng hơi tò mò rốt cuộc cậu đã làm gì mà lại chột dạ như thế.
Lục Trì Dự đang định trêu chọc một chút thì bỗng cảm thấy có một luồng nhiệt từ trong bụng truyền đến toàn thân, như một dòng suối trong vắt đang gột rửa toàn bộ cơ thể. Hắn thoải mái tới mức rên rỉ vài tiếng, sức mạnh không biết từ đâu ra này chạy quanh cơ thể vài vòng vẫn chưa dừng lại, ngừng lại trên chân của hắn hồi lâu. Dần dần Lục Trì Dự cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên, có loại cảm giác ăn no, cuối cùng nó hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-len-di-dau-tay-nho/1042716/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.