Có nhất thiết phải vậy không ta, bị gọi là "người hầu" làm tớ không vui tí nào. Nhưng nếu không trả nổi cho thiệt hại lần này thì chuyện sẽ càng trở nên xấu hơn. Tớ đã nổi lực rất nhiều cho ngày hôm nay, nên nhất quyết không được làm mọi chuyện tệ hơn.
- Được...tớ sẽ hầu cậu trong một tháng!
Vừa nói xong thì cậu ấy chẳng nói gì, ngước mắt lên nhìn thì chỉ nhận lại một nụ cười có phần cợt nhã của cậu ta, thật là quá đáng. Sau khi kết thúc cái hợp đồng vô nghĩa này tớ hứa sẽ không gặp lại cái tên đó nữa.
Nhưng tớ vẫn thắc mắc một chuyện, lúc lần đầu gặp cậu còn giúp đỡ cho tớ ở kỳ thi tuyển, vậy tại sao hôm nay lại thay đổi đến vậy?
Buổi tiệc cũng bắt đầu rồi, khi vào đến bên trong thì nó còn trang hoàng hơn nữa, giống như một cung điện hoàng gia trong tiểu thuyết vậy. Mọi thứ được tô nên màu vàng lộng lẫy tựa vàng thật ấy, kể cả trần nhà hay nền đất.Đây không phải là một buổi khai giảng, nó đơn giản chỉ là buổi tiệc được tổ chức cho phụ huynh và giáo viên, giao lưu cho các học sinh khác nên tất cả được thoải mái, đi dạo, xã giao cũng như kết bạn. lại bất lợi cho tớ nữa rồi.
Trong không gian xa hoa như vậy, ai nấy đều có đôi có cặp, cùng nhau ăn bánh, uống trà. Đi thì cũng đi rồi nhưng thật vô vị, tớ thà nằm dài trên giường còn hơn phải đứng một góc trong đám người giàu, có chức cao quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xinh-nhi-my-mong-cua-cau-thanh-chan-roi/2972593/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.