Tớ đang nghe cái gì vậy trời, "Giả...làm người yêu"!?
Cho tớ năm giây để suy nghĩ nên trả lời cái gì đã, nên hay không? từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ suy nghĩ về mấy chuyện yêu đương rối não vì trong mấy câu chuyện tiểu thuyết mà tớ từ đọc qua trên thư viện thì cốt truyện không phải là một chết một còn thì cũng là trăm chuyện hiểu lầm, nó rắc rối lắm nên tớ chẳng quan tâm đến nó nữa.
Nhưng mà đây là nhiệm vụ cậu ta yêu cầu, tớ có nên từ chối không? mà nếu phải bắt buộc nhận thì phải làm gì, nắm tay? cùng đến trường?
Thấy mắt tớ quay mòng vì rầu rĩ, mặt thì đã hiện hên một dấu hỏi to đùn thì cậu ấy thở dài giải thích.
- Đơn giản thôi, chỉ cần về ra mắt mẹ tôi là được.
- K-không được! tớ không có khả năng đâu.
- Nếu được tôi sẽ xóa nợ cho cậu.
Ngẫm lại thì vụ này cũng không tồi, tớ chỉ đến gặp mặt mẹ cậu ấy và được tự do, nhưng tớ nghĩ với số tiền bây giờ của cậu thì thuê bao nhiêu người xinh đẹp hơn tớ gấp ngàn mà chẳng được.
- Được...vậy giờ tớ phải làm gì.
- Đi theo tôi.
Tớ đang đứng trước một cửa hàng hoành tráng đầy quần áo hiệu, có nhiều nhân viên đang cúi đầu chào nữa, tớ không ngờ có thể bước vào một nơi như vậy, ngại quá tớ chỉ biết lủi thủi đi phía sao Trình Dương, cậu ta vào shop hiệu đắt tiền mà như đi chợ ấy.
Cả hai bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xinh-nhi-my-mong-cua-cau-thanh-chan-roi/2972583/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.